Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 158 : Phiên ngoại 6

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Chuyện quá mức khó tin, khiến gia chủ Trì gia đời này nói cũng lắp bắp, chữ ‘Hoàng’ đằng sau cũng không thốt ra được, lúc mới bắt đầu là kinh ngạc, sau đó là ý thức được mình có nên để lộ thân phận hai vị vẫn ẩn cư này hay không, phải biết có quy củ không thể đơn giản mà quấy rối Thánh Hoàng, không chỉ là nghiêm mệnh trong di chúc của hoàng đế đời hai cho hoàng thất, mà còn là gia huấn cho gia chủ Trì gia và Cận gia.



Nhìn thấy gia chủ Trì gia đời này lắp ba lắp bắp, ánh mắt do dự Kình Thương thật sự không thể nào hiểu được, tại sao hai vị gia chủ Trì gia y nhận thức khôn khéo như thế lại sinh ra đời sau phản ứng ngu độn đến vậy. Kỳ thực a, là Kình Thương không hiểu, uy danh ngàn năm của y là lực uy hiếp với những người này, huống hồ gia chủ Trì gia đời này không nghĩ tới Kình Thương sẽ xuất hiện ở đây.



“Được rồi, đứng lên đi.” Ngữ khí mang theo không kiên nhẫn.



“Vâng, vâng, vâng.” Gia chủ Trì gia đời này lo sợ đến tái mét mặt mày.



Y Cung Nhuệ Vũ lúc này đã hồi phục lại từ thái độ của gia chủ Trì gia, trong lòng lại càng ngày càng nghi hoặc, hai người này đến cùng có thân phận gì, gia chủ Trì gia quyền cao chức trọng vì sao lại kinh hoảng như vậy, gia chủ Trì gia luôn được xưng là trầm ổn và khôn khéo vì sao lại thất thố như vậy? Y Cung Nhuệ Vũ không hiểu.



“Có thể để ta và Liêu đi vào.” Quay về lính canh, ngữ khí Kình Thương không thể nói là hòa ái, nhưng cũng không có ác ý. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lính canh có chút ngốc, tình huống trước mắt lấy đầu óc của gã, nhìn thái độ gia chủ Trì gia cũng biết hai người này là nhân vật khá ghê gớm, chính mình ngăn người ngoài cửa, hành vi bất kính như thế mình sẽ phải chịu trừng phạt thế nào? Lính canh là người bình thường, ở cái xã hội đặc quyền này, gã không cách nào không kinh hoảng, đặc biệt khả năng rất lớn gã sẽ chịu một tương lai bi thảm.



Gia chủ Trì gia đời này chỉ là đột nhiên đối mặt với chuyện xuất hiện của Thánh Hoàng và Thánh Vương mà thất thố, những chuyện khác đầu óc gia chủ Trì gia vẫn khá linh hoạt, gã đã đoán được mấy phần sự tình.



Lính canh tận trách ngăn cản Thánh Hoàng và Thánh Vương, lúc này, gia chủ Trì gia thần sắc uy nghiêm lãnh khốc nhìn lính canh, tên khốn kiếp này, tận chức cũng phải nhìn người a, hoàng cung này là của Thánh Hoàng tôn kính, hoàng đế cũng có thể cản, vị này tuyệt đối không thể cản.



“Còn không mau tránh ra.” Ngữ khí mệnh lệnh mà quát lớn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lính canh vội vàng tránh ra, quỳ xuống.



Kình Thương xuống ngựa, gia chủ Trì gia ân cần tiến lên dẫn ngựa cho Thánh Hoàng, Túc Dạ Liêu cũng xuống ngựa, Y Cung Nhuệ Vũ một ánh mắt ám chỉ, cũng có người hầu dẫn ngựa cho Túc Dạ Liêu.



Đi qua tên lính, Kình Thương dừng một chút, “Ngươi không sai.” Lính canh tận trách, Kình Thương cho rằng đáng để ngợi khen.
Gia chủ Trì gia quỳ cũng chưa quỳ, vọt thẳng đến trước mặt hoàng đế, muốn nói chuyện, nhưng là một đường băng băng chạy khiến gã lúc này chỉ có thể thở dốc.



Hoàng Đế tâm tình tốt đưa trà trong đình cho gia chủ Trì gia, gia chủ Trì gia không tạ ân, lúc này cũng không có khí lực nói tạ ân, gia chủ Trì gia biết muốn nói ra lời này, nước nhất định phải uống, ùng ục ùng ục phóng khoáng, hầu như khiến người cho là gia chủ Cận gia.



Uống nước xong, gia chủ Trì gia rốt cục thở ra một hơi, nhìn hoàng đế, thần sắc căng thẳng khiến tâm tình hoàng đế vừa mới ung dung không còn nữa, vẻ mặt này của gia chủ Trì gia mang ý có đại sự, lẽ nào chư hầu thật sự rối loạn?



“Thánh Hoàng bệ hạ và Thánh Vương điện hạ tới.” gia chủ Trì gia nói liền một mạch.



Hoàng đế tạm thời không rõ ràng, Mộ Vũ công chúa không biết Thánh Hoàng và Thánh Vương còn tại trên đời tự nhiên cũng đầu óc mơ hồ, gia chủ Trì gia đang nói cái gì? Thánh Hoàng và Thánh Vương, không phải là hoàng đế Hiển quốc đời thứ nhất, truyền kỳ thống nhất thiên hạ, Thánh Vương không phải là trung thần đệ nhất của Thánh Hoàng Túc Dạ Liêu điện hạ sao? Gì mà bọn họ đến rồi?



“Cái gì?” Hoàng đế cũng mất đi uy nghiêm hoàng thất, thất thố quát. Hắn cuối cùng cũng rõ gia chủ Trì gia có ý gì? Không thể tin được mà nhìn gia chủ Trì gia.



“Hai vị đã đến hoàng cung, là ta tận mắt thấy, cũng dẫn ngựa cho Thánh Hoàng, tuỳ tùng Thánh Hoàng vào hoàng cung.” Gia chủ Trì gia nghiêm túc đáp lại câu hỏi của hoàng đế bệ hạ.



“Ở nơi nào?” Hoàng đế lập tức hỏi, đây tuyệt đối không thể thất lễ, phải thận trọng.



“Ta xin cáo lui với Thánh Hoàng, liền lập tức đến thông báo bệ hạ, Thánh Hoàng muốn một toà cung điện yên tĩnh.” Gã lại không phải người trong hoàng thất, trong hoàng cung nơi nào có cung điện trống, dù quan hệ không tệ với hoàng thất, nhưng cũng không phải loại chuyện gã một ngoại thần có thể biết.



Hoàng đế nào dám trì hoãn, vội vàng sai người thu thập một toà cung điện, món đồ gì cũng muốn tốt nhất, ví dụ liền đối chiếu theo chính hoàng đế, không, còn phải tốt hơn nữa, những trân bảo trong khố phòng lấy ra toàn bộ, Thánh Hoàng không thích đồ hào hoa phú quý, hết thảy đều phải khiêm tốn thanh nhã.