Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 159 : Phiên ngoại 7

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Nơi này không có người đáng yên lòng, hoàng đế đem tất cả sự tình giao cho Mộ Vũ công chúa, tất cả đều phải tốt, phải thanh nhã độc đáo, động tác nhất định phải nhanh.



Mộ Vũ công chúa đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn lĩnh mệnh rời đi, dù nghe nhiều như vậy, Mộ Vũ công chúa vốn thông tuệ vẫn như cũ không nghĩ tới Thánh Hoàng và Thánh Vương còn trên đời, dù sao người không thể sống quá ngàn năm, dù đó là Thánh Hoàng và Thánh Vương trong truyền thuyết.



Dặn dò xong, hoàng đế và gia chủ Trì gia mới đến lại bắt đầu gấp gáp, tìm người tới, thậm chí quên bàn giao các binh sĩ đi tìm, sau đó nhớ tới, rồi lập tức phủ quyết loại ý nghĩ này, muốn tự mình đến mới có vẻ thành tâm, còn có những binh sĩ kia không biết thân phận của Thánh Hoàng và Thánh Vương, vạn nhất lại không mở mắt mà mạo phạm hai vị làm sao cho phải.



Rất may là, Kình Thương và Túc Dạ Liêu cũng không có đi lung tung khắp nơi, có lúc sẽ dừng lại nhìn phong cảnh chung quanh một chút, hồi tưởng chúng có khác biệt với ngàn năm trước hay không, nên hoàng đế rất nhanh tìm tới bọn họ, dù sao Kình Thương và Túc Dạ Liêu từ lúc tách ra với Y Cung Nhuệ Vũ đều một đường thẳng tắp, cũng là con đường chủ yếu đi về nội cung.



Nhìn thấy mục tiêu, hoàng đế cũng không quản hành vi của mình trong mắt thị giả chung quanh kinh thế hãi tục đến mức nào, cung kính quỳ gối trước mặt hai người, để thị giả quanh đấy cũng phản xạ quỳ xuống.



“Hoàng đế Hiển quốc đời thứ mười một thỉnh an Thánh Hoàng, thỉnh an Thánh Vương.” Bởi vì cấp tốc chạy, âm thanh hoàng đế thỉnh thoảng có chút hàm hồ, người không rõ tình hình căn bản nghe không ra. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đứng lên đi.” Kình Thương bình tĩnh đáp, cau mày vì thể lực của hoàng đế.



“Vâng.” Hoàng đế đứng dậy.



“Vừa đi vừa nói.” Kình Thương quyết định, Túc Dạ Liêu tuyệt đối nghe theo, hoàng đế không dám không nghe.



“Vâng.” Là hậu bối, hoàng đế không dám không trả lời, cứ thế một hồi, tin hoàng đế quỳ xuống tức khắc truyền khắp hậu cung. Khiến Y Cung Nhuệ Vũ khi nghe được tin tức này, đối chiếu hình tượng, lập tức liền biết rồi là hai người cùng đi với mình, thế nhưng sao cũng nghĩ không thông, hai người đến cùng mang thân phận gì, vậy mà khiến hoàng đế phải quỳ xuống. Đây là một chuyện không nên xảy ra. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hoàng đế dẫn đường, Kình Thương và Túc Dạ Liêu đi tới tẩm điện hoàng đế thu xếp cho họ, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ thị giả bận bịu gấp gáp.



Bầu không khí ầm ĩ như vậy khiến Kình Thương vốn ưa yên tĩnh không thích, là người hiểu rất rõ Kình Thương Túc Dạ Liêu cũng biết quân vương hắn không thích hoàn cảnh này.




Lại nói hoàng đế, trừ cung điện này, Mộ Vũ công chúa còn chưa kịp hỏi cái gì, hoàng đế liền bị người bên thái hậu gọi lại.



Thái hậu gọi tới hoàng đế, tự nhiên là vì chuyện hoàng đế quỳ xuống người khác, là thiên hạ chi chủ, hoàng đế sao có thể tùy ý quỳ xuống, là thái hậu đương nhiên phải gọi hoàng đế đến, răn dạy một hồi, tiện thể cũng phải hỏi rõ nguyên nhân, hơn nữa, hoàng đế thu xếp hai nam tử ở nơi nào, đó là hậu cung, là nơi ở của nữ quyến, sao có thể để nam tử vào ở, chuyện này thực sự không ra gì, hoàng đế bị hồ đồ rồi, cần phải giáo huấn một hồi.



“Mẫu hậu,” hoàng đế gì cũng chưa kịp nói, vừa vào cửa đã bị lời quở trách của thái hậu ập xuống, nhanh chóng lớn tiếng chen vào, bằng không không biết mẫu hậu muốn nói tới khi nào, “Hai vị kia là Thánh Hoàng và Thánh Vương.”



“Cái gì Thánh Hoàng và Thánh Vương,” thái hậu còn đang nổi nóng nghe không hiểu, sau đó rõ ràng, “Ngươi nói cái gì a, Thánh Hoàng và Thánh Vương đã sớm không còn trên nhân thế, hoàng đế ngươi bị bệnh, hay là….” Cơn giận của thái hậu lập tức tiêu tan, vẻ mặt lo lắng nhìn hoàng đế nói lời điên khùng.



“Thánh Hoàng và Thánh Vương vẫn còn sống.” Hoàng đế nói ra sự thực vẫn bị ẩn giấu. “Thánh Hoàng – hoàng đế Hiển quốc đời thứ nhất ngàn năm trước thống nhất thiên hạ và người tận trung Thánh Vương vẫn luôn sống.”



Sự thực kinh người như trái bom nổ tung trong đầu thái hậu và Mộ Vũ công chúa cùng tới đây.



Không thể, chuyện như vậy làm sao có khả năng.



“Đây là sự thật, đây là chân tướng chỉ có mỗi đời hoàng đế và các huynh đệ, còn có gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia mới biết, cái này cũng là lý do tại sao mỗi đời hoàng đế sau khi kế vị, người cạnh tranh trước kia không vọng tưởng nữa, bởi vì hoàng đế được Thánh Hoàng thừa nhận, đó cũng là nguyên nhân Trì gia và Cận gia vẫn tử trung với hoàng thất như vậy, bởi vì người các đời gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia tận trung là Thánh Hoàng.” Nếu như không phải hai vị này tồn tại, hoàng gia có bao nhiêu phân tranh, nếu như không phải hai vị này tồn tại, hoàng đế làm sao có thể có được trợ lực từ Trì gia và Cận gia mà đối kháng các đời chư hầu.



Chân tướng kinh người từ miệng hoàng đế nói ra, thái hậu và Mộ Vũ công chúa chỉ có thể ngơ ngác lắng nghe, nghe xong cũng không biết phải phản ứng gì.