Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 164 : Phiên ngoại 12
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Trên đường phố phồn hoa, bốn nam tử tóc đen ăn mặc kỳ dị đang cất bước, đặc biệt khiến người chú ý.
(Đố mấy bạn biết 4 người này là ai, đoán trúng có thưởng)
Ngũ quan *** xảo hợp thành một khuôn mặt tuấn mỹ đến khiến người nín thở, nhưng khí tràng có vẻ quân lâm đêm đen, khiến người ta không khỏi thần phục mãnh liệt tồn tại cảm.
Nam nhân có ngũ quan hoa mỹ, bước tiến tao nhã, quần áo đơn giản mặc lên người lại có cảm giác hoa lệ vô cùng, cái gọi là Quý tộc trời sinh nên như thế chứ.
Ngũ quan nhu hòa cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không hợp với thế giới này, nét ấm áp như gió xuân ấy, ở thế giới tôn sùng võ lực này, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Cuối cùng là một nam tử tuy hình dạng không xuất chúng bằng ba người trước, khí chất lãnh đạm ấy, đứng nơi đó nhưng không có cảm giác bị lơ là, trái lại càng nhìn càng thấy thích thú. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bất luận là người nào, đều có cảm giác tồn tại mãnh liệt, cũng có cảm giác nguy hiểm.
Hiếm thấy khi Túc Dạ Liêu không ở bên người, Kình Thương ngồi trong tửu lâu, nhìn đường phố phồn hoa, cũng tự nhiên nhìn thấy bốn người dị thường dễ thấy.
Người của thế giới này không nhìn ra được trang phục quái dị của bốn người xuất từ nơi nào, thế nhưng Kình Thương lại hiểu rõ vô cùng, cũng vì như thế y đều kinh sợ hơn bất luận người nào.
Nam tử như đế vương hắc ám mặc trên người một bộ đồ hưu nhàn, nam nhân thanh tú mặc một bộ y phục tương tự quân trang, nam tử hoa mỹ lại mặc trang phục như Quý tộc tây phương, quần áo của nam tử trông như quân tử tuy rằng rất tương tự với thế giới này, thế nhưng không giống, đó là quần áo cổ đại của thế giới kiếp trước của y. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đây là trang phục tuyệt đối không nên xuất hiện ở thế giới này, trong lòng đột nhiên dâng lên chút gì đó, liên quan đến quá vãng đã xa xôi kia.
Tầm mắt Kình Thương bị bốn người đi trên đường phố bắt lấy, bọn họ dừng lại bước tiến, nhìn Kình Thương.
Tròng mắt đen bóng giống mình, nhưng màu đen ấy dường như càng sâu thêm một tầng, nuốt vào hết thảy ánh sáng và bóng tối, màu đen thuần túy, thuần túy đến không cho phép bất kỳ sắc thái nào tồn tại, so với ánh sáng càng thêm mãnh liệt, so với sắc xanh càng thêm an hòa, so với lam biếc càng thêm bao la, rồi lại nguy hiểm như vậy, có thể có màu đen như vậy, đáy mắt lại là lạnh lẽo như coi thường tất cả, Kình Thương sao không nhìn ra những người này nguy hiểm, nhưng lại có một loại chờ mong mơ hồ, một loại cảm giác không hiểu ra sao, làm y muốn tiếp cận bốn người. (đều là nhân vật chính dưới ngòi bút của Vô Thố, nảy sinh cảm giác thân thiết như huynh đệ (tác giả)).
Cảm giác ấy cũng nảy sinh trên người bốn người, loại tâm tình không rõ này không nên xuất hiện trên người họ, khiến bốn người cau mày, chẳng lẽ lại là pháp tắc cao nhất. (Này, là Vô Thố vì không để các ngươi hủy diệt thế giới, ai kêu các ngươi đều chẳng chú ý đến kẻ dư thừa, như vậy cũng dễ khiến năm các ngươi tiếp cận a.)
“Ta có thể mời các ngươi uống một chén không?” Lời mời cứ tự nhiên như vậy nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Kình Thương cũng có chút giật mình với lời mời này, có điều thuận theo mà thả xuống, y thật sự rất tò mò về bốn người này a.
Có điều từ cái từ ghép này, y cũng biết những người này đến từ nơi đó, thế giới rốt cục rộng lớn đến mức nào, khả năng chứng kiến của mình ngay cả một phần trăm triệu cũng không có, có điều như vậy gây nên hứng thú cho Kình Thương.
Ánh sáng tương tự như Cảnh lóe lên trong mắt Kình Thương.
“Nói một chút thế giới của các ngươi đi.” Quần áo không giống như vậy hẳn là đến từ các thế giới khác nhau, đối với những thế giới không biết kia, Kình Thương thật sự hiếu kỳ.
Ánh sáng tương tự như vậy, trong mắt Cảnh mấy người Dili cũng không hiếm thấy, khó có được kiên trì thuyết minh cho người này, nhưng lại có người xuất hiện quấy rối.
“Ngô chủ.” Tiếng nói êm tai ngoài cửa trong tai người quen có thể nghe được chút gợn sóng đáng thương như bị vứt bỏ.
Gợn sóng này không chỉ Kình Thương nghe được, Dili, Cảnh, Clovis, Khiêm cũng nghe ra, bởi vì bên cạnh bọn họ cũng có người có thứ tình cảm gợn sóng như này.
Vì mấy cử động ấy, khiến bọn họ làm ra hành vi ấu trĩ rời nhà trốn đi, mấy người kia hiện tại cũng đang tìm kiếm bọn họ đi, lúc nhìn thấy bọn họ, có lẽ cũng sẽ có gợn sóng như cách người này nói đi.
Kình Thương nhìn thấy, trong mắt bốn người loé ra nhu hòa, nhìn thấy ý cười khẽ câu, nụ cười chân thực, nụ cười ấy y cũng từng thấy trong mắt Túc Dạ Liêu, đó là tình yêu sâu lắng.
Không rõ ra sao, vì nụ cười của bốn người này, làm tâm Kình Thương cũng ấm áp, bởi vì bốn nam nhân mang vẻ hắc ám thuần túy này cũng có hạnh phúc của chính mình.
Chỉ thất thố trong chớp mắt, bốn người lập tức tỉnh táo lại, cũng nhìn thấy vẻ chân thành nơi đáy mắt Kình Thương, nếu là người khác có thái độ như vậy, bọn họ sẽ không có ý kiến gì, thế nhưng một mực người trước mắt này khiến lòng họ nảy sinh sự vui sướng cùng sẻ chia.
Đồng dạng, mấy người Dili cũng rõ ràng nam tử nói chuyện ngoài cửa có tình cảm ra sao với người trước mắt này, ánh mắt hướng đến nam nhân mang vẻ nhận đồng trêu tức và đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng buồn phiền vì bị đối phương dính đến chặt chẽ, nhưng nhìn người khác bất đắc dĩ, là việc rất thú vị.
Rõ ràng quen biết không lâu lắm, tính cách cũng lệch nhau rất nhiều, nhưng một mực có cảm giác đồng loại nảy sinh.