Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 165 : Phiên ngoại 13
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Ánh mắt năm người trong lúc đó giao lưu, người ngoài cửa thật lâu không nhận được đáp lại, “Ngô chủ.” Âm thanh càng thêm ai oán, đều do đám con cháu hoàng thất vô dụng kia, khiến mình không thể không rời khỏi quân vương hắn, trì hoãn thời gian làm cơm cho quân vương hắn.
Khi trở lại trúc lâu, quân vương hắn dĩ nhiên không ở đó, vội vàng sai người tìm kiếm, ở tửu lâu chung quanh tìm được quân vương hắn, vội vã tới nơi, liền nghe đến tiếng nói chuyện trong phòng, bên trong không chỉ có mình quân vương hắn, vì duy trì lễ nghi quân thần, hắn liền ở ngoài chờ quân vương hắn hoán triệu, nhưng tại sao lâu như vậy vẫn không nghe âm thanh của quân vương hắn.
Lẽ nào quân vương hắn đang tức giận mình rời đi, sẽ không, Túc Dạ Liêu, đó là tình huống tự ngươi ảo tưởng mới xuất hiện. Chẳng lẽ là mình tìm nhầm, sẽ không, âm thanh của quân vương hắn hắn sẽ không quên, huống hồ hắn cảm giác được khí tức quân vương hắn.
Khí tức. Đôi ngươi màu băng lam của Túc Dạ Liêu co rụt lại, rõ ràng ở ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy khí tức một mình quân vương hắn, trong phòng đến tột cùng là ai? Quân vương hắn có chịu uy hiếp hay không, bão táp nguy hiểm ấp ủ nơi đáy mắt Túc Dạ Liêu, dù nghe được tiếng Kình Thương cho hắn đi vào, phần bão táp này không biến mất mà nhuộm vẻ tàn nhẫn khát máu, người và sự việc có uy hiếp đến quân vương hắn có chỉ một con đường diệt vong.
Mái tóc dài màu bạc tựa như ánh nguyệt, lành lạnh trong sáng, tròng mắt màu băng lam bởi vì tàn nhẫn khát máu mà nhiễm phải một màu đỏ tàn khốc, mỹ mao thanh lệ không thua kém với Dili Rapha và Clovis, mang một loại tuyệt mỹ khác.
“Liêu.” Nhìn thấy tàn khốc trong mắt Liêu, nhiều năm ở chung như vậy làm Kình Thương hiểu rõ nguyên nhân khiến Túc Dạ Liêu sẽ như vậy, thế nhưng mấy người trước mắt không phải Túc Dạ Liêu có thể đối phó. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Những người này tuy rằng nói chuyện rất vui vẻ với y, giữa họ cũng có một loại cảm giác thân cận không rõ vì sao, nhưng không có nghĩa là họ sẽ khoan dung kẻ có địch ý với họ, sự thuần túy hắc ám kia phải giẫm qua bao nhiêu thây chất thành núi, máu chảy thành sông mới có thể có được.
Kình Thương sẽ lên tiếng, là làm yên lòng Túc Dạ Liêu mình không có chuyện gì, cũng ngăn lại sát ý mãnh liệt Túc Dạ Liêu sẽ có.
Túc Dạ Liêu nhìn quân vương ngồi trước mắt hoàn hảo không chút tổn hại, yên lòng, cũng nghe rõ ràng tiếng gọi bao hàm thâm ý của Kình Thương, quét ánh mắt về phía bốn người.
Túc Dạ Liêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân có tướng mạo sánh ngang được với mình, điều này cũng không khiến Túc Dạ Liêu nảy sinh cảm giác tán đồng, bởi vì sức quan sát nhạy cảm của mình để hắn nhìn thấy đáy mắt của những người này hắc ám thuần túy và nguy hiểm cỡ nào, nguy hiểm, nguy hiểm, bản năng đều đang tự nói với mình rằng nguy hiểm. Ngàn năm, là một trong hai người mạnh nhất thiên hạ, hắn lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng như vậy. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Những người này là ai? Từ đâu tới đây? Tại sao lại ở bên cạnh quân vương hắn? Chết tiệt, tình báo của mình cần phải đổi người, bốn kẻ dễ chú ý như vậy mà lại không có bất kỳ tư liệu nào. Nhân viên tình báo vô tội bị Túc Dạ Liêu giận cá chém thớt.
“Bọn họ là bằng hữu của ta, đến từ một nơi rất xa.” Xuyên qua thời không đúng là rất xa, Kình Thương cũng không muốn nói đến những thứ như thời không xa xôi cho Túc Dạ Liêu, đây cũng không là thứ trong thời gian ngắn có thể giải thích rõ ràng, Kình Thương đem bốn người cho là bằng hữu giới thiệu. Đối với Kình Thương đã từng có hữu nghị cùng chung hoạn nạn mà nói, bằng hữu là một danh từ mỹ hảo và chân thành.
Không nghĩ tới, mấy tên kia vẫn tìm được bọn họ, quên đi, ngược lại cũng không sai biệt lắm.
Người Vô Xá không ẩn giấu hơi thở của mình, cũng khiến mấy kẻ xuất hiện ngay lập tức nhận ra được sự tồn tại của họ.
“Làm sao?” Nhận ra được dị dạng trong chớp mắt của Vô Xá, Kình Thương hỏi.
Còn không chờ y nhận được đáp án.
“Cảnh.”
“Khiêm.”
“Clovis.”
“Dili.”
Theo tiếng gọi vui vẻ đột nhiên xuất hiện là bóng người hiện ra, Kình Thương cũng nhìn thấy bốn nam tử xuất sắc như Vô Xá, lãnh tuấn, tà mị, lẫm liệt, chói mắt, mỗi người đều đặc sắc khác nhau, lúc này trên mặt lại có vẻ cuồng hỉ như nhau, ánh mắt cực nóng quen thuộc, khiến trì độn như Kình Thương cũng rõ ràng cảm tình của họ với Vô Xá.