Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 17 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Kình Thương xuống mặt đất đầu tiên, trong sơn lâm sâu thẳm không có một tia sáng, trên mặt đất có một kết giới nhỏ giống như con đường trên không, hỏa diễm đỏ tươi tại kết giới bùng cháy, tỏa sáng soi rọi đại địa.
Sau khi an toàn hạ xuống mọi người khó tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kỵ hành trên không rất thuận tiện thế nhưng cũng đòi hỏi phải có lòng cam đản cao, không chú ý sẽ bị rơi xuống, dù đã quen bôn ba chinh chiến nhưng bọn họ cũng không dám nhìn xuống.
Túc Dạ Dực khi thấy Kình Thương xuống đất cũng hạ mã, thời gian dài kỵ mã làm da thịt non mềm ma sát tạo thành vết thương, cước bộ bước xuống có chút bất ổn, lúc này Kình Thương đã vững vàng xuống ngựa, hắn vốn đã chuẩn bị trước nên không hề bị thương.
Thấy Túc Dạ Dực bước đi không ổn, hắn vươn tay chống đỡ.
Cảm giác ấm áp từ cánh tay truyền lại, xâm chiến cảm quan, nội tâm băng lãnh trong nháy máy bị điểm nhiên, cả người khô nóng, khuôn mặt cũng nóng lên, đó là loại quẫn bách không có ý tứ, làm thuộc hạ nhưng lại khiến chủ nhân giúp đỡ.
Túc Dạ Dực cúi đầu, bóng đêm cũng giúp che giấu khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
Sau khi y đứng vững, Kình Thương lấy một cái lọ từ trong yên ngựa đưa qua, “Cầm, buổi tốt sát, ngày mai sẽ tốt lên.”
Thuốc này đều không phải thứ trân quý, thế giới này vì nhiều năm chiến tranh nên về phương diện thuốc trị ngoại thương rất phát triển, còn lọ đựng dược bằng sứ là do Kình Thương tham khảo tài liệu làm ra.
Túc Dạ Dực lập tức quỳ xuống tiếp nhận lọ thuốc, “Tạ Ngô chủ ban ân.”, có chút ý tứ mà thấp giọng.
Xúc cảm nhẵn nhụi khi sờ lên cái lọ, vẫn còn lưu lại một chút độ ấm của Kình Thương, Túc Dạ Dực không coi đây là tài chất gì, ngực hiện lên một tia ấm. Đây là Ngô chủ đối hắn quan tâm a.
Sau khi mọi người đều xuống đất thì Kình Thương giải thoát lực lượng, con đường trên không khi nãy hóa thành bùn đất chồng chất.
“Không có khả năng.” Cận gia Gia chủ cùng một phản ứng như Trì gia Gia chủ, hắn không biết nói uyển chuyển, trong đêm khuya yên lặng tạo thành một âm thanh lớn.
Đã ăn xong, đang muốn khoanh chân nhập định, Kình Thương đang khôi phục sức khỏe mở mắt, khi hắn nhập định đối hoàn cảnh an tĩnh cũng không có nhiều yêu cầu, thế nhưng nếu như đang nhập định lại nghe thấy âm thanh lớn như vậy, Kình Thương nghĩ hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma như trong truyền thuyết.
Túc Dạ Dực nhìn quân vương vốn đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi thế nhưng lại bị tiếng hô thô lỗ của Cận gia Gia chủ quấy rối, bất mãn liếc nhìn Cận gia Gia chủ, nếu như hắn có năng lực nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên vô lễ này.
“Cận gia chủ.” Kình Thương vẫn duy trì thái độ lễ phép, “Kế tiếp mời an tĩnh một chút, ta cần khôi phục sức khỏe để tiếp tục hành trình ngày mai, không thể bị quấy rầy.”
“Thị.” Không nói nhiều lời, Cận gia Gia chủ chỉ có thể nuốt vào.
Túc Dạ Dực nghe được Kình Thương nói bắt đầu nhìn chằm chằm Cận gia Gia chủ không ngừng, hẳn là để quan sát mọi người, đôi mắt băng lam sắc xinh đẹp tràn đầy cảnh cáo như muốn nói không được lên tiếng.
Không cần Túc Dạ Dực cảnh cáo, sau khi Kình Thương nói mọi người đều phóng nhẹ động tác trên tay.
Trì gia Gia chủ càng cẩn thận, tiếng hô thông báo đến thời gian ngủ bị hắn loại bỏ, tiếng gác đêm cũng thế, cùng kẻ la to nhất – Cận gia Gia chủ rời khỏi đây, để nơi này không bị cái gì quấy rầy.
Lúc mọi người duy trì không gian an tĩnh, Kình Thương nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp hắn tự nghĩ ra, một vòng chuyển qua, lực lượng đang khôi phục cũng song song rèn luyện, thời gian vận công tương đương lúc ngủ, thậm chí còn làm người luyện được nghỉ ngơi đầy đủ hơn, khôi phục trạng thái tuyệt hảo.
Editor: Hai bác Gia chủ thật là đáng yêu, cha con nhà Trì gia là Hồ ly với con công, thằng con Cận gia là *** ***, không biết ông cha nhà Cận con gì đây?