Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 18 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Bóng đêm thâm trầm, lửa trại cách đó không xa không thể soi sáng được nơi đây mà chỉ có quang mang nhàn nhạt, một đôi mắt vẫn chưa khép lại,băng lam nhãm mâu chăm chú nhìn thiếu niên tóc đen đang nhắm mắt.



Lúc y đỡ người thì phát hiện cánh tay y đang cầm không vạm vỡ, cũng không gầy yếu, bình thường rèn luyện phi thường rắn chắc thế nhưng đầu khớp xương có chút cách thủ, là vương giả lưng đeo nghiệp trị quốc, gánh chịu nguy cơ, tại một thời khắc lại cần tới y.



Tình huống như vậy không làm Túc Dạ Dực tự đắc, một loại cảm giác được tin cậy len lỏi trong lòng y, sau đó y lại ảo não, ảo não chính mình nhỏ yếu làm quân vương của y tiêu hao khí lực mà chính mình chưa làm được cái gì, y không cam lòng, không cam lòng chính mình lực lượng kém cỏi, chỉ có thể để quân chủ vì hắn mà xuất lực.



Hắn muốn biến cường, cường đến có thể để quân chủ ỷ lại, làm quân chủ không cần mệt mỏi như vậy nữa, thế nhưng y…



Đôi môi hồng nhạt mím chặt, thật không cam lòng.



Một đêm, Túc Dạ Dực không ngủ, không phải y chỉ suy nghĩ chuyện của mình mà lo cho quân vương của hắn, lúc biết Kình Thương khi hồi phục lực lượng không thể bị quấy rầy hắn cũng không dám thụy hạ, sợ những tên binh sĩ bình dân thô lỗ ti tiện quên mất mệnh lệnh.



Tuy rằng sự thực chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, đám binh sĩ cả đêm cử động rất nhẹ, bất quá vào lỗ tai của Túc Dạ Dực những âm thanh như tiếng ngáy khò khè khi ngủ của Cận gia Gia chủ, mỗi cái lá cây bị binh sĩ dẫm nát đều thật chói tai, chỉ cần nghe được động tĩnh hắn đều nhìn qua phía Kình Thương, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Hoàn hảo, không có việc gì.



Sắc trời vi lượng, lúc mi mắt Kình Thương bắt đầu rung động Túc Dạ Dực lập tức đứng lên, Kình Thương mở mắt ra đầu tiên là thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, thật là một loại mỹ lệ đến kinh tâm động phách a. (Vi lượng: lượng rất nhỏ của một chất nhưng rất quan trọng. Ta tra Google thì ra được như thế, nên để nguyên luôn.)



Sau khi đoạn thất thần ngắn qua đi, Kình Thương nghĩ nếu nam hài lớn thì ngũ quan cũng sẽ phát sinh biến hóa, mỹ lệ của Túc Dạ Dực sẽ tiêu thất, thật đáng tiếc, tuyệt sắc như thế nếu sinh trên mặt nữ hài, trưởng thành sẽ là phong hoa tuyệt đại.



Sau đó chuyện như Kình Thương nghĩ cũng không xảy ra, khuôn mặt mà Túc Dạ Dực vô hạn ai oán tại sau khi hắn trưởng thành càng thêm động nhân, cùng sự tàn nhẫn vô tình của hắn là có một không hai trong thiên hạ. (!!!)



“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực nhìn vào mắt Kình Thương thì thấy đầu tiên là hiện ra thân ảnh của y, một loại thỏa mãn không thể nói rõ đầy rẫy trong nội tâm hắn. “Thần an.”



“Tảo.” Kình Thương đáp lại lời thăm hỏi ân cần của Túc Dạ Dực. Qua một đêm, lực lượng của hắn cũng khôi phục đủ mười phần.



Túc Dạ Dực cẩn cẩn dực dực hầu hạ Kình Thương tiến hành rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng đoàn người lần thứ hai xuất phát.




Nghe được Kình Thương nói như vậy những quan quân nóng tính khhi nãy nhụt chí.



Trái lại Trì gia Gia chủ có cảm giác thả lỏng, hoàn hảo, vương còn không phải toàn năng. Đôi với thiên phú, trí tuệ Kình Thương thể hiện làm Trì gia Gia chủ sợ hãi, thậm chí sản sinh tự ti, sau khi nghe Kình Thương nói như vậy thì mới cảm thấy vương là con người a.



Lúc Kình Thương tạm thời điều tức, đoàn người chuẩn bị lần thứ hai xuất phát.



Không ai phát hiện Túc Dạ Dực cúi đầu quỳ gối một bên thần sắc tái nhợt, thẳng đến khi y lung lay đến không lên ngực nổi, ngã xuống.



Kình Thương nhìn khuôn mặt *** xảo hiện tại màu da trắng bạch, bàn tay còn có vết máu, vừa nhìn là biết do móng tay làm ra.



“Có chuyện gì?” Kình Thương híp mắt, lạnh giọng hỏi.



Túc Dạ Dực cúi đầu. không muốn nói.



“Nói.” Hắn nghiêm khắc quát lớn.



“Ta, ta…” Túc Dạ Dực bị quát nào dám do dự, thẳng thắn nói ra, bất quá chột dạ, “Tối hôm qua không ngủ.”



“Vì sao?” Ngữ khí càng thêm lãnh, nuông chiều từ bé chưa từng màn trời chiếu đất, như vậy Túc Dạ Dực không cần phải theo.



Túc Dạ Dực thành thật nói ra suy xét của mình, một loại tư vị chưa từng có kéo dài trong đầu, làm lòng y run sợ, là đối vương giả kính nể, cũng do mình làm sai mà bất an, con mắt có chút toan sáp, không biết có phải do tối qua không ngủ hay không.



Kình Thương nhìn đôi mắt màu băng lam hiện đầu quang mang của Túc Dạ Dực, thương cảm hề hề nhìn mình, hài tử này vì nguyên nhân buồn cười mà thức trắng một đêm, lý do thoái thác của mính khi nghe Cận gia Gia chủ đột nhiên rít gào mà nói ra, hài tử này lại ghi tạc trong lòng mà lo lắng, quái hài tử, nguyên nhân là lỗi của hắn, hài tử này không thể theo.



“Ngươi cùng bọn họ hồi vương đô.” Kình Thương ra lệnh.