Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 19 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Mệnh lệnh này vì tốt cho Túc Dạ Dực nhưng cũng đả kích y, nhìn thân ảnh xoay người đi của Kình Thương Túc Dạ Dực trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi bị vứt bỏ.
Ý tứ của vương là không cho y theo, y bị vương từ bỏ.
Tâm đột nhiên không còn, là bởi vì ta một đêm không ngủ hay còn gì khác, Túc Dạ Dực nghĩ thiên địa đều xoay tròn, trước mắt chỉ có một màu đen, đại địa như đang sụp đổ nhượng y rơi thật sâu.
Không, không nên, y không thể ly khai khỏi vương, không nên, tuyệt đối không nên.
“Không nên, ta không nên.” Biết lúc này tuyệt đối không thể ngã xuống, Túc Dạ Dực chống đỡ thân mình, nếu không tranh thủ thì y sẽ bị bỏ lại. “Ngô chủ, không nên bỏ qua Dực.”
Quay đầu nhìn hài tử trong mắt là nỗi sợ hãi, chờ mong, hỗn loạn không muốn bị bỏ rơi đang nhìn chính mình, hắn đã biết hài tử này rất quật cường, trên đường cưỡi ngựa bị thương cũng không nói một chữ, một đêm không ngủ còn có thể kiên trì theo bọn họ. Hài tử mới tám tuổi nhưng quá mức cứng cỏi, nhưng chính sự mạnh mẽ đó lại làm y thương tổn, nếu còn tiếp tục chắc chắn y không thể tới được mục đích, vì vậy chỉ có thể bảo y trở về, đây là vì tốt cho y.
“Ngươi chỉ là trói buộc.” Kình Thương kiên quyết nói với Túc Dạ Dực, xoay người tiếp tục đi về hướng ngựa của mình.
Trói buộc. Đây là một kích tàn nhẫn đối Túc Dạ Dực, triệt để làm thế giới của y đổ nát, hắc ám mang theo thương tâm, tuyệt vọng, thống khổ, những cảm thụ chưa từng gặp qua trùng kích tâm linh non trẻ của Túc Dạ Dực, cảm tình hội như thế nào thống khổ, thống khổ đến làm hai mắt y nóng lên, có vật gì rơi xuống từ mắt, nỗi đau khổ làm người ta nghĩ đến cái chết.
Trói buộc sao? Vương của y nói chính y là kẻ trói buộc, như vậy y hà tất tồn tại làm gì, vương đã không cần ta, tồn tại làm gì nữa.
Kình Thương đang đỡ yên ngựa để ngồi lên, mắt lại đúng lúc thấy một màn như vậy.
Ngân phát hài từ ở nơi đó quỵ xuống, nước mắt trên khuôn mặt *** xảo chảy thành từng xuyến, rõ ràng chỉ là một hài tử tám tuổi lại lộ ra nét tươi cười thống khổ như điên cuồng, âm thầm rơi lệ, âm trầm cười, mất hết can đảm, cười như tất cả mọi thứ trên đời đều không đáng quan tâm, khắc sâu ấn tượng trong tâm Kình Thương, làm hắn cảm thấy sợ hãi.
“Thị, Ngô chủ.” Túc Dạ Dực cúi đầu, mang theo không cam lòng trả lời. Phần không cam lòng là vì chính mình vô năng chỉ một đêm không ngủ mà chống đỡ cũng không được, khi quân chủ gấp gáp hành quân, khổ cực mệc nhọc thì y lại dựa vào quân chủ mà ngủ, làm tiêu hao thể lực của vương, làm vương phải phân tâm chiếu cố y, chính mình lại vô dụng như vậy, sẽ không, y sẽ không bao giờ như vậy nữa, tiếp nhận giáo huấn y sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa, y muốn sự tình trái ngược lại, làm cho quân vương của y an tâm nghỉ ngơi, chính mình bôn ba chứ không phải như bây giờ.
Đoàn người lần thứ hai xuất phát, toàn bộ tâm lực của Kình Thương đều đặt vào việc tính toán đường đi, đối với tình trạng của Túc Dạ Dực phía sau không có quan tâm.
Túc Dạ Dực không muốn ngủ, thế nhưng dù hiện tại thành thục cũng chỉ là hài tử mới tám tuổi, một đêm thức trắng làm y khốn đốn khó chịu, tựa phía sau Kình Thương, ôn độ ấm áp, giữ thắt lưng Kình Thương tư thế đang ôm làm tâm Túc Dạ Dực thấy an ổn, do tốc độ xuất quân nên ngồi trên lưng ngựa cũng không ổn, thế nhưng Túc Dạ Dực không khống chế được mà khép lại mắt, tại ngựa chạy xốc nổi mà ngủ, ngủ bình yên vô mộng.
Lúc Túc Dạ Dực mở mắt ra là bị rung động bên người cấp tỉnh, nghi hoặc mở mắt.
“Tới rồi, xuống dưới đi.” Cởi ra bố khăn quấn ở bên người, nhìn Túc Dạ Dực có chút nghi ngờ mà mở mắt, Kình Thương đột nhiên buồn cười.
Khuôn mặt *** xảo mơ mơ màng màng, lúc mở mắt còn mang theo chút cảm giác mông lung, màu da từ trắng bạch bởi vì dựa lên người hắn mà đỏ lại, ứ ngân do khinh giáp tạo ra cũng lạc trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, hoàn toàn nhìn không ra quyết liệt ngoan cường như trước, hoàn toàn phù hợp với dáng dấp của hài tử.
Túc Dạ Dực thoáng cái đã tỉnh táo, nhìn thái dương xa xa đang dần hạ xuống, lại xem đại địa mà bọn hắn đang bình ổn đứng lên, Túc Dạ Dực xấu hổ, hắn dĩ nhiên, hắn dĩ nhiên cứ như vậy mà ngủ, hắn thế nào lại, thế nào lại…
Chì là một hồi sau Kình Thương cũng không quản Túc Dạ Dực nữa, đốt lửa nấu cơm, sau khi tu chỉnh một chút mọi người lại tiếp tục xuất phát, lần này Túc Dạ Dực cưỡi ngựa của y.
Tới nữa đêm, đoàn người lại tìm chỗ nghỉ ngơi, bình minh thì xuất phát, đêm nay Túc Dạ Dực không dám thức, ngoan ngoãn ngủ, ngày thứ hai lại tới hầu hạ quân chủ, Kình Thương chú ý sắc mặt Túc Dạ Dực, biết hài tử này nghỉ ngơi đầy đủ, cũng cho qua sự tình mà y tạo ra.
Xuất phát, nghỉ ngơi, xuất phát, nghỉ ngơi, cứ như vậy hành tẩu ba ngày, Kình Thương lại nhượng mọi người dừng bước, đã tới mục tiêu.