Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 2 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Trong phòng thí nghiệm đầy thi thể, vết tích nơi đây đều cho thấy rằng đã kinh lịch qua chiến đấu thảm liệt, người thắng trận lại đang kết thúc công tác của mình, dữa theo mệnh lệnh thu hoạch thực nghiệm cơ mật sau đó địa phương này sẽ bị tiêu hủy.
“Tiểu Thương, còn có cái gì ngươi không làm được ah!”. Một giọng nói cảm khái vang lên, thế nhưng người bị gọi lại thấy đó là thanh âm đáng ghét.
Những đội viên còn sống sót đã trầm tĩnh lại, gượng gạo cười cũng chỉ có Đội trưởng dám đối mặt đùa giỡn với Diêm La đội phó. Bất quá, lại nhìn ngón tay đội phó lướt trên bàn phím như đang múa, màn hình theo đó hiện ra thông tin ai cũng nghĩ rằng trên đời không có chuyện gì đội phó không làm được.
Ngắm bắn, giác đấu, phá hủy bọn họ là quân nhân thế nhưng bình thường nếu sinh bệnh, thụ thương không phải đội phó ra mặt thì dù đội y sĩ cũng vô pháp phản bác những phán đoán chuyên nghiệp của hắn, sau đó bọn họ cũng không thể xin nghỉ a.
Một lần trong đội có người khoe khoang vài câu ngoại ngữ, bị đội phó nghe được, từng âm từng ngữ pháp bị lỗi đều bị vạch ra, sau đó các lão đội viên mới biết đội phó là một cái từ điển ngoại quốc. Đồ vật của đội bị phá hủy đội phó, đội phó còn có thể mời công binh đến sửa lại, còn có…
“Rất nhiều.” Đội phó lạnh lùng đáp, nếu như không phải người có quyền hạn duy nhất ở phòng thí nghiệm bị đội viên giết hắn cũng sẽ không dùng loại lỹ thuật vi tính có chút mới lạ này (mình cũng chả hiểu nó là gì nữa). Đội trưởng sờ sờ mũi, làm cấp trên của như hắn thế nào lại nghe không hiểu oán khí của đội phó nhà hắn. Sau đó nhìn về phía những đội viên khác, đám nhóc kia, thiếu chút nữa là nhiệm vụ thất bại, sau khi làm xong sẽ thu thập bọn ngươi.
Các đội viên thấy đường nhìn bất thiện của đội trưởng đều phát lạnh, đội phó tuy rằng có phần lãnh đạm nhưng xử sự công chính, đắc tội đội phó cũng chỉ dựa theo quân qui xử trí bọn họ, mà đắc tội đội trưởng…, ngẫm lại những bi thảm đã trải qua, xong!
Đối với những hội viên đã tuyệt vọng tới nhất phó mạt nhật (bạn nào có thể cho mình biết nghĩa từ này không), đội trưởng cũng nghĩ họ vô tội, thô nhân như thế sao lại biết biện pháp xử lý chứ, thôi thì cứ để hội phó cống hiến vậy.
Đội phó đưa lưng về phía họ vì vậy mọi người không thấy được hắn đang nhìn tên của một văn kiện, sau đó thần sắc biến đổi, động tác gõ bàn phím càng nhanh hơn, thần sắc hắn biến đổi càng lớn, khóe miệng mân trứ, vùng xung quanh chân mày nhăn lại càng sâu. Sau đó hạ xuống một quyết định.
Đột nhiên đội trưởng nhận được tin, tín hiệu đến từ tham mưu tổng bộ.
“Tiểu Thương, đối phương phát hiện rồi, có được không?” Đội trưởng thu hồi vẻ mặt
“Có thể” Đội phó nói rồi rút ra phần cứng có chứa tư liệu đặc thù, bỏ vào rương.
“Hảo, chuẩn bị rút lui.” Mọi người bắt đầu công tác cuối cùng rồi phá hủy phòng thí nghiệm.
Đội ngũ ra khỏi phòng thí nghiệm, “cạch”, đó là tiếng khóa cửa phòng, kỳ quái, cửa đã bị phá thì tiếng đóng cửa từ đâu tới. Ở bên cạnh cánh cửa đang đóng lại là là đội phó bên chiếc máy vi tính, diện vô biểu tình đứng nơi đó, dường như không có ý định đi ra.
Sau đó cửa đóng.
Đội trưởng nổi giận mở lên thiết bị thông tin “Tiết Kình Thương” Tức giận đến rống lên tên họ đầy đủ của đội phó.
Vẫn nghe qua thông tin mọi người đang nhiệt liệt hoan hô.
“Lập tức mang hắn trở về.” Lão gia tử lập tức nói, phải hảo hảo giáo huấn hài tử này một chút.
“Đương nhiên.” Tham mưu trưởng đã nhận được báo cáo huy hoàng về Tiết Kình Thương, nhân tài như thế tuyệt đối không thể để hắn chết ở nơi đó, cũng không thể để hắn ở chiến trường, đó là nhân tài quí giá a.
“Không cần.” Tiết Kình Thương thanh âm yếu ớt, làm tâm mọi người căng thẳng.
“Bọn họ ở chỗ này bày bố đạn hạt nhân” đây mới là nguyên nhân hắn bảo mọi người thối lui, “Một phút nữa sẽ nổ”.
Cái gì? Mọi người kinh hãi.
“Phía dưới phòng thí nghiệm này bị gài gom, bọn họ hẳn là muốn phá hủy nơi này rồi thu về lượng Hắc nguyên tử kia, ở đây sẽ không bị đạn hạt nhân hủy diệt.” Tiết Kình Thương trấn an mọi người.
“Kình Thương.” Lão gia tử kêu tôn tử mình, đó là hắn lo lắng.
“Ông nội!” Tiết Kình Thương kiên quyết “Ta không hối hận về quyết định của mình!”
“Tiết gia ta không ai có tài trí bình thường, dù tham gia quân ngũ, ngươi cũng là giỏi nhất.” Tuy rằng lo lắng, thế nhưng lão gia tử vẫn như cũ vì Tiết Kình Thương mà kiêu ngạo.
“Đúng, Tiết gia không có người bình thường, tại bất luận lĩnh vực gì Tiết gia cũng là quyền uy nhất.” Tiết Kình Thương cười đáp lại, sau đó tắt thiết bị, hắn đã không còn khí lực để nói nữa.
Xin lỗi, ta là gạt ngươi, ông nội, tuy rằng đạn hạt nhân sẽ không nổ ở đây thế nhưng Hắc nguyên tử này lại có độc, vào lúc bước vào phòng thí nghiệm hắn đã trúng độc, từng học qua y học nên hắn biết, chính mình cứu không được.
A a, cả đời này cứ thế mà kết thúc sao? Nói không rõ suy nghĩ phức tạp trong ngực, Tiết Kình Thương nhắm lại mắt.
Mà trong lúc hắn nhắm mắt đó lại không thấy được, vốn là Hắc nguyên tử đáng lý tiêu thất, nhỏ đến mắt thường nhìn không thấy rơi vào trán hắn, lập tức biến mất.
Ầm ầm nổ, một đám mây hình nấm vươn tới tận trời. Bụi tán đi khắp nơi, những bộ đội C quốc tiến vào, mở cửa phòng thí nghiệm, thì thấy Tiết Kình Thương đã tuyệt khí.