Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 3 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Lần thứ hai có ý thức hắn đã xuất hiện ở đây, tại lễ tang của chính mình, toàn bộ quá trình tang lễ diễn ra hắn đều thấy.



Nghe chủ trì dùng ngôn ngữ của chính phủ tạo nên hình tượng hoàn mỹ của hắn, tán dương hắn cao thượng, người khác không có cảm giác nhưng khi đến phiên mình thì ngay cả linh hồn cũng trở nên lãnh, người hoàn mỹ cao thượng trong miệng kẻ đang nói kia là mình sao?



Dời lực chú ý khỏi bản diễn thuyết, nhìn sang đội trưởng đang đấm vào tường, tức giận mắng hắn tại sao một phần tử trí thức, đường đường là bác sĩ không làm lại chạy vào quân đội, kết quả mất cả mệnh nếu như hắn quên nước mắt lưng tròng thì chính mình hội xấu hổ.



Người nhà bi thống thế nhưng trong lời nói lại là kiêu ngạo vì hắn, Tiết Kình Thương không làm Tiết gia mất mặt, Tiết gia vì hắn mà kiêu hãnh. Dù là hắn trái lời tòng quân nhưng hắn không làm xấu mặt Tiết gia, hắn tại trong quân đội đạt được thành tích đủ cho thân nhân hắn tự hào.



Vậy là đủ rồi, cả đời này từng huy hoàng, từng phản nghịch, từng thủ hộ, có thân tình, tại sát tràng có được tình cảm chiến hữu, ngay cả ái tình cũng không thể bì được, loại này ái tình hắn không chấp nhất, cả đời này hắn không tiếc nuối.



Tới khi thân thể mình bị hỏa táng, một cỗ lực lượng xuất hiện thu lấy hắn, đường nhìn bắt đầu không rõ,nhìn thoáng qua thân nhân chiến hữu phía dưới, khóe miệng tươi cười, vĩnh biệt.



Không người thấy được, đều là thiên không trống trải, thân ảnh trong suốt trở nên nhạt dần rồi triệt để biến mất ở thế giới này.



Thật ấm áp, nguyên lai sau khi tử vong lại có cảm giác ấm áp như thế, nhượng hắn cái gì cũng không ngẫm lại,quá khứ cứ như vậy. Kỳ quái, thế nào còn có cảm giác, quên đi, truy cứu cái gì, một đời của hắn đã kết thúc, ý thức lần thứ hai tiêu thất.



Đau quá, đầu đau quá, ý thức ngủ say bị đánh thức vì đau đớn. Miệng không bị khống chế nhưng mở không được, cũng không thể kêu, rõ ràng đã mất tri giác thì sao còn đau nhức, còn có cảm giác bị đè ép.



Mắt không có biện pháp mở hoàn toàn, nhưng cảm giác được tất cả đều hảo, sao lại có tia sáng, còn có tiếng người nói chuyện, có vài người phụ nhân xa lạ, thân thể bị giơ lên sau đó có người đánh hắn, không thể cử động, không thể nói, hắc ám lần thứ hai kéo tới, cái gì cũng không biết.



Được sống lại, có tri giác, nhận được sự ôn nhu, da thịt như được bao bọc trong ấm áp, còn cảm giác thân thể bất đồng trước kia, theo bản năng mở mắt, ánh vào mi mắt là nóc nhà được khác bằng gỗ, phía trên cửa bên phải còn có ánh dương quang, nghe được tiếng hót của chim tước, đây là thế giới của người chết sao. Đứng dậy, thấy chân mình…
Thân thủ sờ sờ. Thị nữ kinh sợ quỳ xuống.



Đúng là một thế giới có cấp bật sâm nghiêm.



Ở thế giới mới chuyện đầu tiên hắn muốn làm là học ngôn ngữ, lý giải tình huống, sau đó suy ngẫm xem nên làm gì. Dĩ nhiên khi đã đến đây hắn sẽ đối mặt, sống sót, hắn không phải lạc quan nhưng cũng không phải kẻ tiêu cực.



Trí tuệ cũng theo ý thức sống lại, kết hợp cùng ký ức, quan trọng là ngôn ngữ, trẻ con bình thường mới sinh nửa tháng có thể nói, chỉ là không thể nói lưu loát được.



Nguyên tưởng rằng đám thị nữ sẽ hiện ra vẻ kinh sợ nhưng họ đều coi đó là lẽ đương nhiên, nói Thần như vậy cũng là có thể, đã từng có Thần như thế, Thần? Là vật gì? Còn có Thần khác, lẽ nào còn người khác xuyên đến đây?



Tạm thời không có năng lực truy cứu, học xong ngôn ngữ, kế tiếp là văn tự, dùng thư tịch để lý giải xã hội này. Người của Tiết gia có thể từ sách vở lý giải rất nhiều thứ.



Buổi tối, thấy được biển sao mà thế giới trước vì ô nhiễm đã lâu nên bị che khuất, trong phòng không một bóng người, trên gương mặt nho nhỏ của hài tử hiện lên vẻ kiên nghị.



Hắn là người Tiết gia nhưng thân thể hiện tại thì không, linh hồn cũng thế, Tiết gia không có người tầm thường, dù hoán đổi thế giới, hoán đổi thân thể hắn cũng sẽ không biến đổi.



Thế giới này không biết rằng đã nghênh đón người như thế nào,và hắn sẽ mang đến gì cho nơi đây?



1: Trong qt ghi là mễ hồ nên mình đành để là cháo loãng vậy