Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 30 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Kình Thương lại hỏi thêm một vài vấn đề rồi bắt đầu an bài nhiệm vụ, toàn bộ thành trì ai nấy đều bắt đầu công việc của mình.
Kình Thương đứng trên tường thành, nơi đó đã dựng lên Vương kỳ, hắc kỳ hồng liên tung bay trong gió, giống như báo trước tử trạng của địch quân.
“Vương, tất cả đều chuẩn bị tốt.” Túc Dạ Dực sau khi nghe được phía dưới báo cáo liền hướng phía sau Kình Thương quỳ gối.
“Dực, ngươi cho rằng trên đời này vận thế là cái gì?” Kình Thương xoay người hướng tường thành đi tới, hỏi Túc Dạ Dực bên người.
“Vận thế?” Túc Dạ Dực không hiểu nghĩa của từ này. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lần trước thủy yêm chi sách, nếu không phải trời mưa xối xả thì sẽ hi sinh rất nhiều người để hoàn thành, còn lần quyết đấu đó, nếu như không phải đối thủ có hai loại năng lực đó thì khi đó ta đã chọn lui, không cùng đối phương quyết đấu, còn lần này, đối phương hết lần này tới lần khác cho chúng ta đủ thời gian bố trí, thậm chí…” Kình Thương nhìn lên bầu trời dương quang chói mắt, “Thời gian vừa vận như thế. Tất cả đều quá mức thuận lợi làm ta khó có thể tự tin, vận khí như vậy thật sự quá tốt, sẽ làm người có loại cảm giác tự mãn.” (Khúc này chém!)
Đã từng là khoa học gia, đối với mấy thứ thần ma quái lực Kình Thương không tin, nhưng sau khi chết chuyển sang kiếp khác, tại đây lại tràn ngập vô số lực lượng kì dị, lại có thuận lợi ngoài ý muốn như vậy, Kình Thương có chút mẫn cảm.
Túc Dạ Dực cũng có chút minh bạch ý nghĩa của từ vận thế lúc nghe được Kình Thương nói.
“Tốt nhất là không phải thứ như Thiên mệnh.” Đây là một loại vận thế mà hắn đã từng nghe trong truyền thuyết xưa. Nhớ tới chính mình lưng đeo Thiên mệnh, Kình Thương tựu sợ hãi, hắn chưa từng có dã tâm như vậy, thực sự không có, thậm chí chưa từng nghĩ qua, sinh hoạt hắn muốn kỳ thực rất đơn giản. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kình Thương kinh lịch qua nhiều sự kiện oanh oanh liệt liệt, hắn muốn hướng tới một cuộc sống bình thường, thế nhưng tại thế giới này, với vị trí và ý thức trách nhiệm của Kình Thương, hắn không có khả năng hướng tới loại sinh hoạt đó.
Tại thế giới này không có thuyết pháp về Thiên mệnh, Thiên phú giả chiếm vị trí chủ đạo trong thế giới này, vì vậy họ chỉ tin tưởng lực lượng của bản thân, ngạo mạn làm bọn họ không tiếp thu bất cứ gì làm chủ mình, mà trong mắt người thường họ chính là thần. Túc Dạ Dực nghe được hàm nghĩa của từ Thiên mệnh lại cảm thấy chán ghét.
Thiên mệnh, đó là cái gì, chỉ cần chặn đường quân vương của hắn, hắn sẽ triệt để phá hủy, không ai có thể làm tổn thương vương, không iai có thể cản trở con đường quân lâm thiên hạ của vương, bất kỳ cái gì. Tại phía sau Kình Thương, trong mắt Túc Dạ Dực hiện lên lãnh mang kinh người, đó là loái ý chí có thể làm đông lại linh hồn người khác, sâu trong đó lại hàm chứa hỏa diễm cuồng nhiệt. (Ta đoán là râm hỏa. Hố hố)
Ngoài thành thị, binh mã địch quân không ngừng tiến tới, khi nhìn thấy thành trì Hiển quốc bước tiến càng nhanh, bọn họ tưởng tượng giống như vài lần trước, đoạt được thành trì hiển quốc, trờ thành tân chủ nhân, muốn làm gì thì làm.
“Bắt đầu rồi.” Kình Thương nói.
Trì gia Gia chủ lập tức giơ kính viễn vọng lên nhìn tình huống trong thành, *** hỏa nhè nhẹ bắt đầu nổi lên, sau đó cấp tốc lan tràn, chỉ cần nơi nào có bột phấn thì nơi đó bốc cháy, huống chi toàn tòa thành đều có, hỏa diễm vươn đến tận trời, Trì gia Gia chủ cũng không nhìn rõ được hình dạng người bị chết cháy buông kính viễn vọng, mắt thường cũng nhìn thấy được.
“Bột phấn này…” Chỉ mới nghe vương nói, thế nhưng chứng kiến mới biết sự đáng sợ của nó.
“Chỉ là một loại nhiên liệu, vô vị không độc. lúc này là giữa trưa chính là thời điểm nó dễ bùng lên nhất, tốc độ thiêu đốt nhanh, nhiệt độ cũng cực cao.” Kình Thương tận dụng những từ họ có thể nghe hiểu được, đều không phải danh từ chuyên nghiệp.
Nhìn hỏa diễm kịch liệt thiêu đốt mọi thứ trong thành, những người từng chạm tới bột phấn mày vàng đó trong lòng có chút sợ hãi, nếu có chuyện ngoài ý muốn, họ cũng sẽ như thế.
Túc Dạ Dực nhìn một chút bột phấn màu vàng dính trên người Kình Thương, sắc mặt xấu xí.
“Thú này gặp nước thì vô hiệu.” Thấy mọi người kiểm tra trên mình có dình bột phấn hay không, Kình Thương trấn an, “Ta đã gọi các ngươi tẩy rồi, không có việc gì.”
Thế nhưng biểu tình của mọi người có một số là thở phào nhẹ nhõm, có một số sắc mặt vẫn chưa khôi phục.
“Đứng ở trong tán cây ẩm ướt, nhiệt độ thấp nên bột phấn sẽ không phát lửa.” Hắn tiếp tục trấn an. Mọi người cuối cùng cũng thả lòng.
Một hồi phải đi tẩy tẩy, ngoài tẩy thì chính là tẩy, trừ Kình Thương tất cả mọi người đều nghĩ vậy.