Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 48 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Cánh cửa bị mở ra, thị vệ gác cổng thi lễ, quỳ hạ người, đứng dậy, bước vào phòng, nhìn thấy vị trí của Kình Thương, xoay người, quỳ xuống.
“Vương.” Lại hạ xuống một lễ nghi khiêm tốn, Kình Thương đã cực kỳ quen thuộc, huống hồ y cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi những lễ nghi này, “Tử phu nhân nói muốn gặp ngài.”
“Mẫu thân đại nhân.” Kình Thương hơi nghi hoặc, mẫu thân ở thế giới này tìm y làm gì? Với vị mẫu thân trẻ tuổi của thân thể này, y vẫn không biết làm cách nào ở chung, y biết như vậy không công bằng với nữ nhân kia, nhưng y không cách nào coi nàng là mẫu thân của y, trong lòng y, chỉ có một mẹ ở kiếp trước.
Vì đó, dù người phụ nữ kia dồn bao nhiêu tình mẹ cho y, y đều cảm thấy khó chịu. Y chỉ có thể dành cho nàng tôn kính và cảm kích, bởi nàng đã cho y một cuộc đời mới, y tiếp nhận tình mẹ của nàng, có thể báo đáp lại chỉ là làm một đứa con hiếu thuận, cho nàng thân phận, địa vị, tình thân của mười sáu năm, cũng không phải tình mẫu tử thân mật khăng khít, nói dễ hiểu là, có lẽ đó tựa tình cảm với người thân, như cô hay dì.
Tình thân của y cũng chẳng thắm thiết, vậy mà người mẫu thân này của y lại không ngại, hẳn là ảnh hưởng nền giáo dục của thế giới này, loại đối xử này không tính là thân mật gì, nhưng vẫn duy trì hình thức đầy đủ tôn kính khi chung đụng. Vị mẫu thân này lại rất kỳ lạ mà thỏa mãn, là một quân vương, phải vậy mới đúng. Lời này lơ đãng nghe được ở đâu đó, hơn nữa y cũng thấy nàng thật sự cho là như vậy.
Thành thật mà nói, y thật sự thở phào nhẹ nhõm, cho nên vị mẫu thân đại nhân này có yêu cầu nào làm được, y chưa từng từ chối, trong mắt người ngoài, vẫn biểu hiện một mối quan hệ tốt, thậm chí, mẫu thân y (1),cũng cho là thế, vì vậy, tình cảm của hai người cũng không vì sự lạnh lùng của y mà lãnh đạm, người mẫu thân đại nhân này cũng tiếp tục gửi gắm tình mẫu ái, khiến y xoắn xuýt.
Nghe mẫu thân đại nhân cho mời, Kình Thương dĩ nhiên không thể không để ý tới, đứng dậy, cầm áo khoác đã cởi mặc lại kỹ càng, ra khỏi phòng, từ chối loan giá, Kình Thương tự đi bộ mà đến.
Gió tuyết mặc sức múa lượn ngoài hành lang uốn khúc, mái hiên dài khiến chúng không cách nào tới gần hành lang được, thị nữ mặc đủ mọi loại xiêm y mỹ lệ xinh đẹp tuyệt trần đứng ba hàng phía trước, xách theo sau là noãn lô *** xảo ấm áp dễ chịu, làm ấm bầu không khí.
Không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy gần đây thị nữ bên người bắt đầu tăng lên, ngay cả việc làm của thị hầu cũng được chúng thị nữ lên làm, chắc là vì tiện, dù sao sau khi tiến cung, thị nữ có chút thuận tiện hơn. Kình Thương tự mình nghĩ một lý do.
Băng qua những hành lang uốn khúc, quanh co qua tầng tầng cung điện nguy nga, dọc theo đường đi chúng thị nữ nhìn thấy đều dồn dập quỳ xuống hành lễ, nhìn Kình Thương rời đi không quay đầu lại, trong lòng thất vọng không thôi.
Đến vị trí cung điện của Tử phu nhân, mẫu thân đại nhân kiếp này. Thân là vua, không cần Kình Thương xin chỉ thị, các thị nữ đã mở cửa, mẫu thân đại nhân trong phòng đang an ổn ngồi quỳ chân, nhìn thấy y vào, cùng các thị nữ trong phòng gập người hành lễ.
Thành hôn!? Nghe được từ này, đại não Kình Thương mông lung, đây là từ ngữ y chưa từng nghĩ tới, ở trước kiếp, y cũng chưa thành hôn, đời này cũng thế…
“Đây là tập tranh các danh môn khuê tú của các nhà đưa ra, ta đã lựa qua, gia thế tuyệt đối sánh được với nhà vương, hình dáng cũng tốt, tính tình cũng ôn hòa.” Tử phu nhân cười híp mắt cho người lấy tập tranh ra. “Thế nhưng muốn thành chính thất, còn cần vương tự chọn, nếu có ai khác vừa ý có thể tuyển tiến cung.”
“Con mới mười sáu tuổi.” Kình Thương rốt cục thấy tuổi nhỏ cũng có lợi.
“Qua tết thì mười bảy rồi.” Vẻ ôn hòa của Tử phu nhân thu lại, “Vương cũng đã thành niên hai năm rồi, cũng nên cưới vợ sinh con, vì Vương tộc mà khai chi tán diệp (4). Ta không bức vương quyết định ngay, tập tranh này vương cứ xem cẩn thận, vương không thích những người này cũng không sao, nhưng, mai kia khi xuân đến, vương nhất định phải thành hôn, này không phải ý cá nhân của ta, mà là ý nghĩ của toàn Hiển quốc.” Thái độ cứng rắn khiến người chẳng thể chối từ.
Kình Thương cũng chẳng biết mình làm thế nào mà về phòng được, nhìn tập tranh để bên, nhìn các thị nữ hầu hạ mình, để các nàng lui xuống.
Đối mặt với chiến sự y có thể lãnh khốc, đối mặt với chính sự y có thể quyết đoán, nhưng chuyện như vầy, muốn y phải quyết đoán thế nào? Kình Thương cực kỳ khổ não, nhưng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
(1) Nguyên văn ở đây là mẫu thân của nàng (chữ 她, pinyin tā), nếu là ý này tức là bà ngoại của bạn Kình Thương, mà thấy vô lý quá, chắc tác giả gõ nhầm từ 他, pinyin cũng là tā, cho nên chắc tác giả nhầm quá.
(2) Viễn sơn đại mi – 远山黛眉
(3) Nữ tắc: Chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ.
(4) Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường. (Nguồn:https://vi.wikiquote.org/wiki/T%E1%BB%A5cng%E1%BB%AFH%C3%A1nVi%E1%BB%87t#V)