Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 49 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Việc kết hôn của Kình Thương truyền ra thế nào, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là các vị quan Hiển quốc rốt cục phát hiện thì ra vương của họ còn chưa thành hôn, như vậy sao được. Là thành tâm thân thiết, hay muốn có được lợi ích, ai cũng động đậy tâm tư.
Haiz, Kình Thương thở dài, gần đây, y bắt đầu chú ý tới những thị nữ với tầm mắt nóng bỏng mà mình chưa từng để tâm, ngày thứ hai sau khi mẫu thân đại nhân cho mời, việc liên quan tới hôn sự của y sẽ chính thức xuất hiện trên triều chính đại sự của Hiển quốc.
Thiên gia vô tư sự (1),, câu nói này xem như y hiểu rồi, vốn nên là việc riêng tư, lại khiến nhiều người quan tâm như vậy.
Kết hôn, từ này thật quá xa lạ, y thật sự chưa nghĩ tới sẽ cùng một cô gái ra sao mà qua một đời. Kiếp trước không chỉ bởi chưa gặp được đối tượng trong lòng, cũng vì nguyên nhân ra chiến trường, y không cách nào dành một lời hứa hẹn cho ai, không cách nào khiến đối phương hạnh phúc, lòng này cũng vì thế mà phai nhạt.
Haiz, lần thứ hai thở dài. Đời này, y càng không nghĩ tới, bận bịu là nguyên do, còn vì thân thể này mới mười sáu tuổi, y cũng không để ý tới chuyện này. Giờ bị nói ra, y mới bắt đầu nghĩ đến, người trong lòng, không thể có, trong thời gian ngắn có mấy tháng, y sao có khả năng tìm ra một người, hơn nữa, y là một vị quân vương, hôn nhân của y sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị. Tuy cưới nhiều nữ nhân là chuyện rất bình thường, nếu thích, y có thể đưa đối phương vào cung, làm một trong các thị thiếp, trở thành chính thê, chỉ cần y muốn sẽ không có chuyện phức tạp như ở cổ đại kiếp trước, nhưng dấu ấn của kiếp trước lưu lại sâu sắc như thế, khiến y cảm thấy để người tâm ái của mình cùng người khác chung đụng một người, vậy thật không công bằng với đối phương.
Chuyện này quả thật so với chiến trường nguy hiểm, quốc sự chồng chất, số liệu thí nghiệm hỗn loạn còn phiền phức hơn. Y chưa từng gặp việc khó xử thế này.
Kình Thương mơ hồ đã biết kết quả của việc này, mẫu thân đại nhân cường thế hiếm thấy, y không thể vì chuyện này mà đối đầu với nữ nhân khiến ý có chút áy náy kia, thêm các thần tử đổ dầu vào lửa, mai kia xuân tới, việc kết hôn của y đã định rồi, vấn đề chỉ là đối tượng thôi.
Lắc đầu, rũ hết mọi phiền muộn ảo não, rót hai chén trà nóng hôi hổi, một chén đẩy về phía đối diện, một chén nâng trên tay, để cảm giác ấm áp từ bàn tay lan tràn đến toàn thân.
Uống một hớp trà, để chất lỏng ấm áp làm ấm lục phủ ngũ tạng, thực thoải mái a, khi đông đến có thể nâng chén trà nóng, thưởng thức tuyết bay bên ngoài, đó mới là sống a.
“Không vào ngồi chút sao?” Trong không gian không người, Kình Thương tự độc thoại. “Một chén trà ấm ngày đông cùng gió tuyết giá lạnh, các hạ là thích có chút gió tuyết sao?” Đợi hồi lâu không có ai hồi đáp, Kình Thương nói tiếp.
Vẫn không động tĩnh.
“Ta có thể từ chối không?” Kình Thương cau mày.
“Không được.” Minh Thạch Tú cười đến xán lạn.
“Được rồi, ta tiếp nhận.” Kình Thương cực kỳ thoải mái.
Ngược lại Minh Thạch Tú có chút sửng sốt, nói gì mà cống hiến, gã cũng chẳng có bao nhiêu chân tâm, nếu nghe được lời từ chối của Kình Thương cũng nằm trong dự liệu, vì lời nói của gã khi nãy lộ ra nguy hiểm rõ ràng. Một vị vua bình thường sẽ không tiếp nhận kẻ cống hiến nguy hiểm như vậy, vì đó, gã cũng chỉ nói chơi thôi, nhưng gã không nghĩ Kình Thương sẽ đáp ứng, mà chuyện này cứ thế mà thành, gã thật không biết phải cống hiến cho một người thế nào.
“Tại sao?” Minh Thạch Tú thu hồi nụ cười, hoa đào trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, màu da trắng ngần, môi đỏ tươi, xé hết biểu hiện tao nhã thân cận. Đây mới thực sự là gã, một nam nhân nguy hiểm tà dị.
“Phần tử nguy hiểm như ngươi vậy, so với mặc kệ, không bằng cho ngươi một cái khóa (3).” Thế giới này trung thành là vì tỏa, nhưng có thể áp chế nam nhân nguy hiểm này sao? Kình Thương cũng không xác định.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể khóa ta lại sao?” Minh Thạch Tú cười, nụ cười phi thường nguy hiểm, với gã mà nói, trung thành là thứ không có ý nghĩa, bị toàn thế giới truy sát gã cũng không sợ, có điều chỉ với mấy câu nói, Hiển vương có thể nhìn ra tâm tính của gã, chạm tới phản ứng của gã, rơi vào bẫy ngôn ngữ rồi. Có tầm nhìn có thể nhìn thấu lòng người, vừa đáng sợ vừa nguy hiểm, nhưng cũng phi thường thú vị.
(1) Thiên gia vô tư sự: Trời không có việc riêng, ý kiểu việc riêng của mình đã xem thành việc chung. (cái này chém).
(2) Màu kim lục:
(3) Khóa: Nguyên văn là tỏa, tớ nghĩ nó như một loại ấn ký trung thành hoặc lời nguyền trói buộc các kiểu.