Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 53 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Thiếu niên mỹ lệ ngồi nơi phiêu song chính là Túc Dạ Dực đang du lịch khắp nơi, vốn đã trải qua chính sự từ sớm, lại qua sát trường, thêm vào kiến thức và tri thức Kình Thương đã dạy, khiến hắn ngày càng trưởng thành, vốn mười ba lại như mười lăm mười sáu tuổi vậy, không phải dạng thiếu niên lão thành, mà là thứ từng trải hiển lộ trên mặt trí tuệ và nền móng kinh nghiệm, không thuộc về lứa tuổi mười ba thế này.



Khi hắn rời khỏi Kình Thương mới hơn mười hai tuổi, cũng đang trong quá trình trưởng thành, vì hợp tác mấy năm với Cận Dũng Cận gia và Trì Uyên Trì gia qua tô giới, thêm vào chút chiêu đãi của các thương nhân và Bình Hâm Lũ, Túc Dạ Dực không phải không thông thế sự, vì đó, sau khi phát hiện một số biến hoá trên thân thể mình, Túc Dạ Dực dĩ nhiên không tự uỷ khuất bản thân mà tìm người thư giải.



Là một thiếu niên, cũng có mê muội với chuyện này, huống hồ còn là Túc Dạ Dực, hắn sẽ không làm khó chính mình, hưởng thụ chuyện lạc thú như vậy, cũng là sự tích hắn lưu luyến phố hoa. Nhưng hắn chưa từng buông lơi rèn luyện, ý chí của hắn sẽ không vì những chuyện này mà luân hãm, hắn hưởng thụ đến thế nhưng không mê muội, thuận tiện cũng lấy những nữ nhân này vận dụng làm thí nghiệm *** thần lực.



Tỷ như, dùng *** thần lực dẫn dắt những nữ nhân này lộ ra vài bí mật nho nhỏ, cũng thật không nghĩ tới, nơi phố hoa này có thể biết rất nhiều chuyện, quân vương hắn nói đúng, trước chữ sắc, rất nhiều người đều buông lỏng đề phòng, bại lộ rất nhiều thứ, mà phố hoa là nơi dễ chiếm được vài bí mật nhỏ nhất. Nếu nói phạm vi thu được tin báo lớn nhất là ở thương hội, vậy phố hoa sẽ là nơi kiếm được tin nhỏ lẻ mà tán loạn, hắn vậy mà biết không ít bí mật nhỏ của không ít gia tộc và các quan lại Hiển quốc.



Các tin quan trọng hắn đã được quân vương giáo dục qua nên biết, hắn sẽ không bỏ qua cho thứ này, cái tên Vị Đấu kia phụ trách một phần, tên này rất có năng khiếu.



Nghe được tiếng gọi của hoa khôi, Túc Dạ Dực quay đầu lại, trong lòng có chút không thích, hắn đang nhớ tới quân vương của hắn, đã một năm rồi, hắn chưa được nhìn thấy người, chỉ có thể nhớ nhung thế này, nhớ dáng vẻ của quân vương một năm trước, sau đó nghĩ quân vương có cao thêm hay không, có thêm thành thục không, có còn nhớ hắn không, có nghĩ tới hắn không?



Nữ nhân kia lại dám quấy rầy hắn lúc này, nhìn lại hoa khôi kia, có cùng mắt đen tóc đen như quân vương của hắn, lại lộ ra dáng vẻ thấp kém như thế, thực không dễ chịu, thật muốn giết chết nữ nhân này.



Cho dù lòng mang sát ý, khuôn mặt *** xảo của Túc Dạ Dực cũng không biểu hiện chút nào, nụ cười nhợt nhạt vẫn treo trên mặt, đẹp đến không chân thực, khiến hoa khôi ảm đạm phai mờ cùng tim đập ngày càng nhanh hơn.



Túc Dạ Dực đột nhiên phát hiện mình vậy mà lại so sánh nữ nhân thấp hèn này với quân vương của hắn, phản tỉnh sai lầm của mình, lại càng khó chịu với nữ nhân trước mắt. Đã quyết định muốn giải quyết nàng, thế mà lúc này lại cảm nhận được một luồng khí tức, là tên nguy hiểm kia.



“Ai cha, tiểu tử xinh đẹp nhà ngươi vẫn được hoan nghênh như thế a.” Âm thanh trêu tức không chút ẩn giấu ý tứ của mình.



Túc Dạ Dực xoay đầu về hướng nọ, dưới ánh trăng, phố hoa huyên náo đèn đuốc, khiến nam tử đứng bên nóc nhà đối diện không chút nghi ngờ đã lộ ra hết, mái tóc màu tím mang cảm giác yêu dã, màu da gần như trắng bệch, đôi mắt hoa đào màu kim lục khiêu khích, môi đỏ thẫm, một nam tử tuấn mỹ âm nhu.




Túc Dạ Dực tuỳ tiện cầm bình rượu trong phòng, đặt trước mặt Minh Thạch Tú.



Minh Thạch Tú cũng không trêu tức Túc Dạ Dực nữa, đưa thư cho hắn.



Nhận được thư, hắn lập tức mở ra, chữ viết quen thuộc rơi vào trong mắt, cái này không phải là giả, trên đời chỉ có quân vương của hắn mới có thể có chữ viết cứng cáp đĩnh bạt (cao và thẳng) mạnh mẽ nghiêm túc như thế.



Túc Dạ Dực hơi nhếch khoé môi, đó là nụ cười chân tâm khiến Minh Thạch Tú có chút bất ngờ, không nghĩ tới cái tên dối trá giống mình mà lại có nụ cười như thế, cảm thấy không dễ chịu, hắn dựa vào cái gì có thể lộ ra nụ cười như vậy.



Kình Thương đầu thư là chúc mừng sinh nhật trễ mười ba tuổi của Túc Dạ Dực, tiếp theo đó là mấy câu nói khích lệ ngắn gọn, sau đó cái gì mà dựa theo quy luật của người trưởng thành, có chút hành vi quá sớm sẽ có hại cho thân thể, cái gì mà y không can thiệp vào cuộc sống riêng của Túc Dạ Dực, có thể thấy lúc quân vương của hắn viết dáng vẻ rất buồn phiền, ngữ khí có chút hỗn loạn. Đến cùng là có chuyện gì, khiến quân vương của hắn buồn phiền như vậy, Túc Dạ Dực xem tiếp, mà câu nói sau cũng biết được đáp án.



“Nói chung, Dực, đừng miệt mài quá độ.”



“Ha ha ha ha.” Đây hiển nhiên là tiếng cười của Minh Thạch Tú, góc độ ngồi của gã đối diện một cái gương, chiếc gương vừa vặn phản chiếu một phần nội dung của bức thư, với nhãn lực của gã, dĩ nhiên có thể nhìn thấy phần nọ, đặc biệt là câu cuối cùng. Quá thú vị, không ngờ rằng vị Hiển vương kia cho mình đưa tin mà không nói là chuyện khẩn cấp gì, hoá ra là chuyện này.



Mặt Túc Dạ Dực vì phần cuối này mà đen lại, lúc viết thư cho quân vương, hắn đó giờ không viết đến việc ở phố hoa, làm sao hắn có thể để chuyện này làm bẩn mắt quân vương của hắn, vậy kẻ báo cho chỉ có thể là Minh Thạch Tú. Sát ý của Túc Dạ Dực càng lớn hơn.



Nghe được tiếng cười của Minh Thạch Tú, Túc Dạ Dực ngẩng đầu, theo tầm mắt của Minh Thạch Tú mà nhìn thấy cái gương kia, biết nội dung đã bị Minh Thạch Tú nhìn thấy. Không có sự lúng túng, chỉ là sát ý càng sâu thêm, đến nỗi muốn đem Minh Thạch Tú chém thành muôn mảnh vụn.



“Thư ta đã mang tới, giờ đi đây.” Đối với sát ý của Túc Dạ Dực, Minh Thạch Tú không chút sợ sệt, thong dong tao nhã cáo từ, gã còn muốn tiến hành trò chơi thú vị đây. “Đúng rồi, ngày mùng hai tháng hai Hiển vương cử hành hôn lễ, nhớ gửi hạ lễ tân hôn cho Hiển vương đó.” Minh Thạch Tú trước lúc rời đi có lòng tốt nhắc nhở, ở bên ngoài Túc Dạ Dực nhất định sẽ không biết, tin tức đại hôn của vương phải sau hôn lễ mới chính thức tuyên bố, mà ngày mùng hai tháng hai mới qua một ngày, muốn chuyển tới nơi còn cần một quãng thời gian đây.