Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 6 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Người thừa kế Túc Dạ gia nghe được lời nói của Kình Thương, “Mạn Châu Sa Hoa”, là gì? Âm thầm đem từ này ghi nhớ.
Kình Thương thu hồi lại ánh mắt, nhìn lại gia chủ cùng quan viên tùy tùng của Túc Dạ gia tới vương đô nhậm chức.
“Ta đại biểu phụ vương hoan nghênh người của Túc Dạ gia đến, mong các người không nên cô phụ chờ mong cùng tín nhiệm của phụ vương.”, Kình Thương buồn chán nói.
“Thị”, bọn họ cuối đầu, cung kính đáp lại. Đây là giai cấp lễ nghi, đối thượng vị giả tôn sùng.
Lúc Túc Dạ gia chủ biểu thị lòng trung tâm của mình thì nghi thức gặp mặt cũng hoàn thành, các vị đại thần cùng người Túc Dạ gia lui ra ngoài, trong đại điện chỉ còn Kình Thương và người thừa kế Túc Dạ gia.
Y tới vương đô đương nhiên sẽ cùng các tiểu quý tộc khác học tập ở học đường, mà trước đó y được dẫn tới gặp Kình Thương, an bài như vậy là muốn cùng hắn tạo chút cảm tình.
Tại sau khi hài tử này vào học hắn sẽ ly khai, vậy thì sản sinh cảm tình gì chứ.
“Biết viết chứ?” Kình Thương hỏi.
“Bẩm Thiếu chủ, biết.” Y tuân theo lễ nghi cung kính giả lời.
“Như vậy viết nhũ danh của người ra.” Người chưa qua mười lăm tuổi sẽ được gọi bằng nhũ danh, tục danh chính thức được định sau đó, chính mình hay trưởng bối đặt đều được, cái tên đó sẽ đi theo nửa đời còn lại, mà hắn vẫn đang chờ đến ngày thành niên, đối với tên hiện tại hắn không hài lòng, tên của hắn chỉ là Kình Thương.
Người hầu lập tức bưng một văn phòng tứ bảo lên trước mặt Túc Dạ gia thiếu chủ.
“Dực không rõ.” Túc Dạ Dực xác thực không rõ.
“Nhãn thần của người rất cao ngạo.” Loại này cao ngạo cũng là đương nhiên, địa phương của Túc Dạ gia chỉ có y là quý tộc, đối địa vị của quý tộc thế giới này Túc Dạ Dực từ nhỏ đã xem được chú ý và tôn sùng là dĩ nhiên, thế nhưng tại vương đô tập hợp rất nhiều quý tộc của đất nước, thân phận quý tộc của Túc Dạ Dực không hề đặc thù,đều là quý tộc nên họ sẽ không đối y tôn kính như địa phương cũ.
“Cao ngạo.” Túc Dạ Dực ngẩng đầu nhìn Kình Thương, hắn không biết chính mình lại có thái độ cao ngạo.
“Ngươi xem kỹ nhãn thần người khác, chính là một loại cao ngạo.” Suy xét thái độ chính là một loại nhìn xuống bao quát, thái độ này chính là một biểu hiện của cao ngạo.
“Dực đa tạ thiếu chủ chỉ giáo.” Túc Dạ Dực cúi đầu, hắn rất thông minh, lập tức hiểu thâm ý trong lời nói của Kình Thương, đây là nơi tập hợp quý tộc, chính mình không có đặc thù, không có tư cách thăm dò người khác, loại thái độ này phải cải biến.
“Minh bạch là tốt.” Qủa nhiên là hài tử thông minh, trẻ con thê giới này rất sớm thành thục, không chỉ có Túc Dạ Dực mà còn tiểu quý tộc trong học đường.
Đi vào học đường, đem Túc Dạ Dực giao cho lão sư sau đó Kình Thương ly khai, hắn muốn chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình.
Lần đầu gặp mặt không được ba cái tiểu thì, hai người tựu ly khai.
Kình Thương rời khỏi thủ đô bắt đầu chuyến du ngoạn của hắn, hài tử xinh đẹp hắn gặp cũng chỉ là một góc trong trí nhớ, hài tử làm sao hắn cũng không cần quan tâm, còn rất nhiều chuyện quan trọng hắn phải làm.
Túc Dạ Dực nhớ lỹ cảnh cáo của Kình Thương cải biến nhãn thần của mình, dùng khuôn mặt biểu hiện khiêm tốn hòa nhã đối mặt học sinh quý tộc, tại học đường chậm rãi tạo lực ảnh hưởng, mà tin tức về Kình Thương hắn không hề đề tâm, vì mọi người thảo luận hắn cũng biết đến nhưng đối hắn mà nói, tồn tại của Kình Thương chỉ là một vị Thiếu chủ, không có gì đặc biệt.