Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 62 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
“Ta rất kính nể các ngươi.” Nếu như lời trước khiến tâm bốn người ấm áp, vậy câu nói bây giờ lại xuất ra hiệu quả kinh sợ.
Túc Dạ Dực còn khá một chút, trạng thái lý trí tuyệt đối của hắn cơ bản đã hồi phục, mà bốn người khác ngẩng đầu lên kia, dùng tầm mắt kiểu ngươi đang nói đùa, kiểu khó có thể tin vô cùng thất lễ mà nhìn Kình Thương.
Người như bọn họ, có thể được đối xử không chút kỳ thị đã cực kỳ khó tin rồi, làm sao có khả năng nảy sinh tình tự kính nể với họ, đây sẽ không phải là thủ đoạn để thu nạp lòng người của vị Hiển vương này đi, như vậy là quá mức rồi, tâm bốn người vừa vui lại bị bịt kín bởi một tầng bóng tối.
Nét mặt bốn người bày ra vẻ không tin rõ ràng, chỉ cần là người có chút tâm nhãn cũng nhìn ra được, tầm nhìn như Kình Thương thế nào lại không nhìn ra.
Được rồi, còn cần giải thích, y không muốn để cho mấy người này hiểu lầm y có ý đồ riêng.
“Vì xuất thân các ngươi, các ngươi từng trải qua những gì, ta ước chừng cũng đoán được hai, ba phần thống khổ mà các ngươi chịu ta có thể tưởng tượng,” Thanh tuyến trầm lạnh nhàn nhạt mà rằng, vẫn không phải loại âm thanh cao thấp trầm bổng nhưng bất ngờ lại khiến tâm ấm lên một chút.
“Ta kính nể các ngươi là bởi, các ngươi đã chịu quá nhiều bất công, lại vẫn kiên trì một loại tia sáng như cũ, muốn thay đổi, mà không phải cứ thế hoàn toàn trầm luân.” Nếu là y, không có trí nhớ của kiếp trước, lại xuất thân ở ‘Lục địa kết tội’, chịu những đãi ngộ không công bằng kia, mỗi một lần phó giao lại không nhận được hồi báo, mỗi một lần chờ mong cuối cùng lại thành thất vọng đau đớn, y có thể như mấy người này không, còn giữ nguyên hy vọng, còn muốn thay đổi?
“Bất kỳ kẻ không khuất phục với vận mệnh, có can đảm thay đổi đều đáng được kính trọng, vì các ngươi có ý chí kiên cường, có linh hồn không khuất phục.”
Tâm đang run rẩy, vì những lời từ miệng người này nói ra, mà vẫn chưa hết, họ nghe người này tiếp tục nói.
“Ta tin tưởng ta sẽ thấy, các ngươi dùng tài năng của mình, dùng hành động của mình để nói cho thế nhân biết, ý nghĩ của bọn họ sai rồi.”
“Tạ vương ban họ.” Bốn người kích động nói, họ cũng có dòng họ, hỏng rồi, bọn họ lại muốn khóc.
Nghịch Mệnh, cái họ này từ nay về sau trở thành dòng họ duy nhất của người nơi ‘Lục địa kết tội’, nhưng họ này không phải ai cũng có thể có. Theo ước định ban đầu của Phong Dã, Đô Việt, Ngọ Sa và Quỷ Tử nhận được cái họ này, quyết định chỉ khi chết rồi mới mang họ này, theo lời Phong Dã, bọn họ sẽ chịu xuất thân ở nơi ‘Lục địa kết tội’ mà tận trung cho một người đến khi chết, để minh chứng cho thế nhân biết, một đời họ chưa từng phản bội, khi chết rồi mang cái họ này, ý nghĩa là ngươi làm được.
Đây là một loại phản kích của bốn người với sự khinh bỉ của thế nhân, là một loại phản kích những kẻ cười nhạo người phản bội kia, xem, từ ‘Lục địa kết tội’ nhưng một đời chúng ta chưa từng phản bội, mà các ngươi thì sao? Cũng là sự thoải mái của họ với sự thành công nghịch phản vận mệnh.
Dân nơi ‘Lục địa kết tội’ sau một đời không phản bội, mới có thể mang họ Nghịch Mệnh, đây chính là một loại truyền thống, hết thảy mọi người nơi ‘Lục địa kết tội’ đều ngóng trông cái họ này, đồng thời nỗ lực thực hiện, rất nhiều năm sau đó, cái danh Nghịch Mệnh này đều được mọi người tôn kính, nó tượng trưng cho một nhóm người không chịu khuất phục, đại diện cho một bộ tộc không phản bội, thậm chí còn đem cái họ Nghịch Mệnh này thành một biểu tượng trung thành, thậm chí sẽ nói với người mà bọn họ tận trung rằng, họ sẽ như bộ tộc Nghịch Mệnh mà tận trung cho chủ nhân của mình.
“Vương, chủ nhân, chúng ta cáo lui trước.” Vốn Phong Dã là người thực tế lại trầm tĩnh (chém), cũng không kiềm nén được mà tim phất phới, gã muốn tìm một nơi để cao giọng hét lên, nói ra hết sự vui sướng của gã.
Kình Thương không ngại, Túc Dạ Dực lại cảm thấy bốn người dư thừa, vì vậy bốn người thuận lợi rời đi, cửa sau khi được họ đóng lại, đã nghe thấy Ngọ Sa giọng to lớn nhất vui sướng gào thét, sau đó là tiếng bước chân chạy đi.
Bên trong còn lại hai người Kình Thương và Túc Dạ Dực. Kình Thương không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại là Túc Dạ Dực có chút hoài niệm những người vừa mới rời đi, vì nỗi lòng của hắn lại bắt đầu không yên.
“Vậy nói cho ta nghe một chút, những hiểu biết ở bên ngoài của ngươi lần này đi.” Tiếp tục đề tài bị người quấy rối lúc trước.
“Vâng.” Túc Dạ Dực bắt đầu lựa chọn lời kể, những chuyện không nên để quân vương hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ không nói, đúng rồi còn phải cảnh cáo bốn người bọn Phong Dã, có vài thứ tuyệt đối không thể để Ngô chủ biết, mà lý do, một số chuyện họ từng làm, quân vương hắn tuyệt đối không thích, bốn người kia tuyệt không liều lĩnh bị quân vương hắn căm ghét mà nguy hiểm nói ra, thật vất vả mới được một người thừa nhận, bốn người đó tuyệt đối sẽ không cho phép bị phá hỏng, tâm tình này hắn hiểu rất rõ.