Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 63 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Sắc trời đã muộn, gió tuyết lớn dần. Hai người Kình Thương và Túc Dạ Dực cứ trò chuyện như vậy đến quên thời gian, Kình Thương là nghe đến say sưa, Túc Dạ Dực là vạn phần quý trọng khi được cùng một phòng với quân vương hắn nhớ mong, nếu không phải quản gia tận chức đến đây hỏi có muốn cùng ăn hay không, hai người có lẽ cứ vậy mà chuyện trò.
Túc Dạ Dực mới trở về, một đường mệt nhọc, Kình Thương cũng không chiếm thời gian của Túc Dạ Dực, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nên chuẩn bị rời đi.
Không để ý tiếp nhận một cái áo lông trắng như tuyết Túc Dạ Dực trình lên, quên luôn cái áo mình vốn mặc đến đây đã đưa cho Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực không trả lại, mà vẫn đang mặc trên người Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực đã hầu hạ Kình Thương mấy năm, tự nhiên biết Kình Thương khá cẩu thả ở một vài việc, để áo khoác Kình Thương đã mặc lại, chuẩn bị một cái khác cho Kình Thương, quả nhiên, quân vương hắn căn bản không chú ý đến.
“Vương.” Kình Thương đang muốn lên ngựa, một thanh âm sợ sệt vang lên.
Kình Thương theo tiếng nhìn lại, chính là Quỷ Tử trong nhóm bốn người mà Túc Dạ Dực mang về, kẻ vẫn không lên tiếng và dùng tóc rối che kín mặt, thân hình nhỏ gầy đứng trong đám người cao to rất dễ bị lãng quên, thêm vào bản thân gã lại là kiểu có cảm giác tồn tại yếu ớt, khiến người không cẩn thận mà lơ là.
Quỷ Tử đi ra, hành vi chủ động này của gã khiến những người đã quen biết vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy gã từ sau gáy lấy ra một dây xích, kéo qua đầu, vén lên mái tóc rối của gã, cũng khiến Kình Thương nhìn thấy tướng mạo gã.
Khuôn mặt tròn tròn mang cảm giác đáng yêu, ngũ quan thanh tú bị hình xăm chữ ‘tội’ cắt ngang từ trán đến qua mắt trái phá hoại, dữ tợn khiến người sợ hãi.
Kình Thương nghe chúng cấm vệ phía sau truyền đến âm thanh hít khí.
“Là người ở ‘Lục địa kết tội’.” Có người hét lên kinh ngạc, ngữ khí miệt thị và khinh bỉ.
Chữ ‘tội’ kia là dấu ấn của người nơi ‘Lục địa kết tội’, từ khi sinh ra ở nơi ấy sẽ bị in dấu, đó là tội nghiệt từ lúc sinh ra họ đã gánh chịu, khi vẫn là trẻ con, không có bất kỳ lực phản kháng nào đã bị in dấu, dù cha mẹ yêu thương bảo vệ họ thì có ích lợi gì, ở ‘Lục địa kết tội’ này làm gì có sự tồn tại đặc biệt của kẻ khoan dung. Dựa vào cái gì mà họ phải bị in chữ ‘tội’ chứ, người này có thể khác mà (chém). Ép buộc cũng được, tự nguyện cũng được, chữ ‘tội’ này cứ vậy bị ấn lên người họ, khác biệt chỉ là vị trí mà thôi.
“Dực.”
“Vâng, Ngô chủ.” Đem đố kị trong lòng đánh tan, đối mặt với Kình Thương, Túc Dạ Dực cười nhẹ, nụ cười hư huyễn, đẹp lại như có như không.
“Dựa theo phương pháp này, có thể bỏ đi dấu ấn kia.” Một ít thuật ngữ chuyên nghiệp, chỉ có Túc Dạ Dực mới hiểu, Túc Dạ Dực cũng có khả năng làm mất dấu ấn như vậy.
Lòng Túc Dạ Dực có chút thoải mái, nhìn mọi người có cảm giác xa lạ với một số ngôn từ của Kình Thương, Túc Dạ Dực cảm được ràng buộc của hắn và Kình Thương. Trên con đường này, chỉ có hắn và quân vương của hắn, những người khác, toàn bộ sẽ là quá khứ, chỉ có hắn sẽ vẫn ở bên người y.
“Ta sẽ làm mất dấu ấn của mấy người Phong Dã.” Sao còn có thể để người động thủ, quân vương của ta a, những kẻ thấp hèn kia để ta chạm vào là được rồi, nếu như người muốn làm mất dấu ấn của bọn họ, vậy ta sẽ làm.
Nghe nói thế, ba người Phong Dã lần thứ hai lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Túc Dạ Dực và Kình Thương tràn ngập cảm kích.
Kình Thương gật gật đầu, chuẩn bị lần thứ hai lên ngựa.
“Ngô chủ,” Này là Túc Dạ Dực gọi lại Kình Thương.
Kình Thương kéo dây cương, dừng ngựa, lấy ánh mắt hỏi dò chuyện gì.
“Quà sinh nhật lần này của ta, ta nghĩ ra rồi.” Túc Dạ Dực cười nói.