Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 73 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Trên bản đồ, Hiển quốc chỉ chiếm một góc, không phải Hiển quốc không lớn, mà trên tấm bản đồ này chỉ thể hiện một góc biên giới Hiển quốc, còn lại chính là các quốc gia xung quanh, sau đường biên uốn lượn của các quốc gia quanh đó, có một chỗ cực kỳ sạch sẽ, nơi đó chỉ có biên giới của một quốc gia, đằng sau, không còn đường nét nào nữa, không phải là bị bỏ bớt, mà là sau biên giới kia, chỉ có một quốc gia.
Một quốc gia cỡ lớn cùng một quốc gia trung đẳng như Hiển quốc hoàn toàn khác nhau, cũng là đại quốc ở gần Hiển quốc nhất. Trước lúc này, họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải đối mặt với một đại quốc như vậy, với bọn họ mà nói, loại đại quốc này thực sự quá xa, cách mấy quốc gia to nhỏ không đều, Hiển quốc cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng dần đưa nó ra ngoài trí óc.
Vào lúc này, theo ngón tay Kình Thương trên địa đồ, trí nhớ của họ mới xuất hiện các loại truyền lưu liên quan đến quốc gia này, truyền lưu từ trước đây thật lâu.
Đại quốc này, đối với Hiển quốc mà nói thật rất lớn, kỳ thực trong các đại quốc nơi thiên hạ cũng chỉ ở vị trí thấp dưới, nhưng, dù như vậy, đối với Hiển quốc mà nói là một tồn tại chỉ có thể ngước nhìn. Cái gọi là đại quốc, không chỉ ở quốc thổ, lãnh địa, cũng đại diện cho càng có nhiều Thiên phú giả, binh lực nhiều hơn, đó là nơi Hiển quốc có thể dao động sao?
Đại quốc và quốc gia trung đẳng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trong lịch sử chưa bao giờ có một quốc gia trung đẳng đơn độc khiêu khích đại quốc, chớ nói chi là dẫn phát chiến tranh.
“Vương, chúng ta hẳn là sẽ không cùng nó đụng độ chứ?” Dù vũ dũng như gia chủ Cận gia cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, có chút chần chờ hỏi.
“Sau khi nắm được những quốc gia này, chúng ta xung đột cùng nó là điều không thể tránh khỏi.” Dù tạm thời không có, nhưng không phải là vĩnh viễn.
Mọi người vẻ mặt nghiêm túc, không biết nên làm gì? Túc Dạ Liêu và Vị Đấu trong lòng thầm hận mình bất cẩn, làm sao lại lơ là một đại quốc như thế, quả nhiên kinh nghiệm của họ còn chưa đủ.
“Vương, nếu như vậy, chúng ta càng không nên để những quốc gia này liên hợp lại rồi mới đánh tan họ.” Đối phó từng chỗ, để họ làm bước đệm cho mình. Gia chủ Trì gia cau mày nói ra suy nghĩ của ông.
“Không, mặc bọn họ có hai kết quả, một là để bọn họ làm bước đệm, nhưng quốc gia kia sẽ không làm như không thấy, nhất định sẽ nhân cơ hội mà hành động nữa là họ sẽ khuất phục đại quốc rồi cùng khai chiến với Hiển quốc. Cùng đại quốc giao chiến, dù cho chỉ một chút trợ lực cũng gây nguy hiểm, sau khi bọn họ liên hợp, đại quốc đó có thể ngồi nhìn ai thắng ai thua, cuối cùng đi ra làm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như thế nào cũng đều là bất lợi đối với Hiển quốc, không bằng đánh tan toàn bộ bọn họ, tiếp thu hết thế lực của họ rồi mới đối mặt với đại quốc.” Kình Thương nói phân tích của mình cho mấy người, cũng là nói cho bọn họ biết, y đã quyết ý đánh tan toàn bộ những quốc gia này.
Kình Thương cũng không dài dòng, nói ra nội dung giao dịch của y.
“Ta sẽ giao tơ lụa, trà, gương với quy mô lớn cho các ngươi tiêu thụ.”
Ánh mắt các thương nhân sáng rực, phải biết những thứ đồ này, Hiển quốc hàng năm đều có hạn ngạch, nhưng lợi nhuận kếch xù kia đều khiến người ta muốn nhiều hơn nữa, hiện tại Hiển vương thả ra chúng ra, trái tim của họ bắt đầu run rẩy, này có thể có bao nhiêu lợi nhuận chứ.
“Lần này ta cũng sẽ không thu lấy một nửa tiền lời, cũng có thể mang những thứ này cung cấp miễn phí cho các ngươi.” Lời Kình Thương nói quả thực là chuyện tốt như mưa kim tệ rơi từ trên trời xuống.
Hơi hơi lý trí một chút thì nghĩ, có chuyện tốt như thế, vậy nhất định phải trả cái giá không nhỏ.
“Hiển vương xin cứ nói, cần chúng ta làm gì?” Bình Hâm Lũ chính là loại hình thuộc về lý trí, cũng không bị những thứ đồ này mê hoặc, hỏi.
Kình Thương cũng trực tiếp, “Điều ta muốn các ngươi phải làm chính là đem những thứ này toàn bộ bán cho những quốc gia này.” Mà bị Kình Thương điểm danh chính là những quốc gia xung quanh đánh chủ ý lên Hiển quốc. “Ta không quan tâm các ngươi bán giá cả bao nhiêu, thế nhưng ta hy vọng nhìn thấy các ngươi có thể làm cho họ không tìm ra một đồng tiền vàng nào.”
Mọi người hút vào một ngụm khí lạnh, này cũng thật là một mục tiêu vĩ đại a.
“Còn có chính là thu mua hết thảy muối ăn và than, những thứ này ta sẽ thu mua gấp hai lần giá gốc.” Than này không giống loại ở kiếp trước của Kình Thương, nó là một loại gỗ, ở mọi nơi đều có, nhưng loại gỗ này, chỉ mùa đông mới hình thành, những mùa khác chặt xuống bao nhiêu, cũng không có tác dụng gì, thậm chí như gỗ ướt mà không cách nào nổi lên một tia lửa, có điều vì nó có rất nhiều, nên giá cả cũng rất rẻ.
“Điểm trọng yếu nhất, ta nói trước, ta không hy vọng, các ngươi sẽ đem hai thứ này bán cho những quốc gia này, các ngươi cũng phải ngăn cản bất kỳ thương nhân và thương hội nào bán cho mấy quốc gia này, nếu các ngươi có ý định xâm phạm đến điều ấy, như vậy ta sẽ trục xuất bọn ngươi khỏi tô giới, không phải thành viên tô giới, sẽ vĩnh viễn không được đi vào địa giới Hiển quốc.” Nhân tính đê hèn, khiến Kình Thương không thể không đưa ra cảnh cáo từ trước, dưới lợi ích, chuyện gì cũng có thể xảy ra, y chỉ có thể tận lực ngăn chặn.