Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 72 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Nhíu mày, từng chữ từng câu trong báo cáo, Kình Thương nhìn rất cẩn thận. Trong báo cáo cũng không có trực tiếp vạch ra dị động của các quốc gia xung quanh, Túc Dạ Liêu cũng sẽ không ngốc đến mức nói thẳng những quốc gia kia liên hợp, chuẩn bị chiến tranh với Hiển quốc, hắn và Vị Đấu bên Kình Thương mấy năm, biết có thể từ một ít chi tiết nhỏ mà phát hiện động thái của nước khác, mà là đưa số liệu chân thực làm báo cáo cho Kình Thương, báo cáo cho Kình Thương biết phát hiện của mình.
Kình Thương thả xuống báo cáo, y biết chiến tranh đã không còn xa.
“Người đâu, để gia chủ Trì gia cùng gia chủ Cận gia đến một chuyến.” Kình Thương phân phó nói, “Địa đồ cũng mang ra.”
Kình Thương lên tiếng, tự nhiên có người đi làm.
Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia không thể nhanh chóng đã đến, địa đồ Kình Thương nói rất nhanh được mang lên.
Tất cả địa đồ đều được để trong một chiếc hộp, đều do Kình Thương tham khảo rất nhiều thứ mà tạo ra, mở hộp ra, bên trong xếp đống rất nhiều địa đồ, vì quá nhiều, không ai biết vương cần là cái nào, nên đưa toàn bộ đến.
Kình Thương tìm trong hộp một lúc, mỗi ký hiệu của bản đồ đều được Kình Thương dùng văn tự kiếp trước tự tay viết ra, ngay cả Túc Dạ Liêu cũng không biết, không phải không tận lực dạy dỗ, những văn tự kiếp trước này với Kình Thương mà nói là một loại hoài niệm. Thế giới này cũng có văn tự của nó, trong muôn vàn bài học của Túc Dạ Liêu, không cần thiết thêm vào một môn ngôn ngữ nữa.
Tìm ra địa đồ bản thân cần, mở rộng ra trên mặt đất, ngón tay Kình Thương di chuyển ở phía trên, qua mấy quốc gia xung quanh, tới phía sau bọn họ, nơi này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến y nhíu mày.
Túc Dạ Liêu và Vị Đấu lẳng lặng ngồi, không quấy rầy suy nghĩ của vương mình.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, mãi đến tận khi gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia tiến vào quấy rầy bầu không khí yên tĩnh.
Vị Đấu ngồi bên Túc Dạ Liêu cũng không khiến hai người chú ý, mấy năm qua, Vị Đấu phụ trách công tác tình báo cho Hiển quốc trong bóng tối, bên ngoài, các quan chức chỉ xem là gia thần của Túc Dạ Liêu, một nhân vật nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không xuất hiện tại triều đường, thêm vào Kình Thương và Túc Dạ Liêu hết sức bí mật, càng sẽ không có người biết Vị Đấu vẻ mặt bất động lại nắm giữ khởi nguồn tình báo Hiển quốc. Đó cũng có quan hệ với chuyện thế giới này không coi trọng việc ấy.
“Ta nói rồi, còn quá sớm.” Kình Thương lặp lại lần nữa, “Bản thân những quốc gia này có mâu thuẫn, bọn họ thật muốn liên hợp lại không phải trong thời gian ngắn là có thể.” Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, trong tình huống nhất trí về lợi ích, việc đầu tiên chính là phân chia lợi ích, điều này nếu không dàn xếp ổn thoả, bọn chúng tuyệt đối không thể hành động nhanh như vậy, muốn chia cắt Hiển quốc phải chậm rãi thương lượng.
“Vương, nói như vậy, chúng ta càng nên hành động trước, trước khi bọn chúng liên hợp thì đập tan ý nghĩ của chúng.” Gia chủ Cận gia rất có kinh nghiệm nói.
“Không, để bọn chúng liên hợp, cùng bắt gọn chúng.” Rất hiển nhiên, tâm tư Kình Thương so với gia chủ Cận gia càng cao siêu hơn.
“Nhưng vương, cứ như vậy, Hiển quốc sẽ rất vất vả.” Gia chủ Trì gia suy nghĩ đến vấn đề này.
“Sẽ không, ta cần thời gian để chuẩn bị một vài thứ, ta cũng không tính đem binh chủ lực của Hiển quốc nhằm vào chúng.” Kỳ thực khi y đưa những thứ tơ lụa đó giao cho thương nhân buôn bán, mở ra tô giới, y đã rõ ràng thứ tài phú to lớn ấy sẽ khiến dã tâm cùng tham lam trỗi dậy, chỉ là các quốc gia quanh Hiển quốc đều nhỏ bé, họ tạm thời cũng không dám có ý với Hiển quốc, nhưng, tài phú ngày càng nhiều sẽ làm người ta mất lý trí, không nghĩ tới ngày đó cũng đến rồi. Y nói còn quá sớm, không chỉ là xuất binh bây giờ còn quá sớm, những người kia phát động quá sớm, nếu lại trì hoãn, thậm chí tình hình sau đó cũng có thể dễ dàng hơn, nhưng xem ra chỉ có thể sớm đối mặt.
“Ngô chủ.” “Vương.” Mấy người còn muốn tiếp tục khuyên.
“Vấn đề lớn nhất của chúng ta không phải bọn họ.” Kình Thương xua tay, ra hiệu mấy người không cần nói nữa, “Chiến tranh với họ, chúng ta nhất định là người thắng,” đối với ngày đó, y cũng có chuẩn bị, “Phiền phức của chúng ta, là ở sau này, sau khi chúng ta thắng lợi.”
Mấy người không hiểu, vương có tự tin như vậy, bọn họ cũng tự tin theo, nhưng sao lại sau khi thắng lợi còn có vấn đề.
“Sau khi chúng ta đạt được thắng lợi, thứ chúng ta phải đối mặt chính là nó.” Kình Thương chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
Mọi người theo ngón tay Kình Thương chỉ trên địa đồ, biến sắc mặt.