Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 87 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Mười một năm trước, quân vương hắn cũng từng như vậy trước mặt hắn, vào lúc ấy hắn ngay cả đẩy quân vương trên người ra cũng khá trắc trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân vương hắn bị một người khác ôm, ngay lúc đó bản thân không cam lòng đến cỡ nào.



Mười một năm trước, quân vương hắn cũng từng yếu đuối như thế trước mặt hắn, đến bây giờ vẫn còn nhớ tới khác thường lúc ấy.



Hiện tại, quân vương hắn lại ngã xuống ngay trước mắt hắn, hắn đã có thể ôm lấy quân vương hắn, nhưng nguyên nhân ban đầu khiến quân vương hắn nếm trải tư vị mệt mỏi lại là mình.



Hiện tại, hắn một lần nữa nhìn thấy dáng dấp yếu đuối của quân vương hắn, không còn không rõ lúc đó là làm sao, hắn biết, tâm tình đang chấn động hiện tại là gì, đó là dục vọng, dục vọng muốn quân vương hắn, muốn chạm vào y, dục vọng muốn hôn y.



Nụ cười khổ sở hé mở trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Túc Dạ Liêu, bản thân quả thật vừa dơ bẩn lại ô uế, rõ ràng nguyên nhân khiến quân vương hắn tiều tụy như vậy đều do mình, giờ lại mơ tưởng tư thái của y không thôi, thậm chí nghĩ đến quân vương hắn vẫn luôn lẳng lặng chú thị hắn, chú thị chỉ thuộc về một mình hắn.



Khơi lên chiến tranh hắn không hối hận, vì để quân vương hắn leo lên vương tọa quân chủ thiên hạ, chiến tranh là điều khó tránh khỏi, cái sai của hắn chính là đánh giá cao năng lực của mình, tầm mắt quá mức hạn hẹp, ánh nhìn không đủ thâm sâu, thiếu niên ngông cuồng tự phụ, khiến vương của hắn và Hiển quốc không chuẩn bị đầy đủ hết, đối mặt với lực lượng quá mức cường đại, nếu không phải y có khả năng nhìn xa trông rộng, Hiển quốc đã sớm không tồn tại.



“Là ta sai.” Đưa tay ra, bàn tay mềm nhẹ chạm vào gò má Kình Thương, sự ấm áp bên dưới là minh chứng cho việc sống sót, lúc người này vừa ngã xuống, tim như muốn ngừng đập.



Quá mức quý trọng, quá mức khát vọng, nhưng đến đụng chạm cũng không dám, thời khắc này, hãy để hắn làm càn.



Là hắn sai, khiến quân vương hắn gánh chịu trách nhiệm quá nặng, khiến quân vương hắn mệt mỏi đến té xỉu. Rõ ràng, rõ ràng là muốn phải bảo vệ người này, rõ ràng chính mình nên trả giá vì y nhưng tại sao, kết quả lại là quân vương hắn ngã xuống. Chính mình quả nhiên còn quá kém cỏi, quả nhiên còn chưa đủ cường đại.



“Xin lỗi.” Hổ thẹn, tự trách, ảo não, bản thân vô dụng như vậy.



Ngón tay chạm đến vầng trán, muốn xoá đi vẻ mệt mỏi giữa hai lông mày, ánh mắt ắp đầy thương tiếc và quyến luyến thâm tình, màu băng lam ấm áp, nhưng ánh mắt ôn nhu có thể khiến người sa vào ấy lại không ai nhìn thấy.




Nguyên nhân, vì bảo vệ cho bọn họ, nhớ tới kết giới bao phủ thành trì trong mấy ngày, nhớ tới sau khi bị thương trở lại thành trì cảm nhận được lực lượng chữa trị ấm áp, đó đều là thành tựu của vương, vương như thế thật khiến bọn họ cảm động,



Nhưng bọn họ để vương làm như vậy, không phải thể hiện sự bất lực của bọn họ sao, không phải sự sỉ nhục của kẻ làm thần tử sao?



Mọi người cúi đầu, vì xấu hổ.



“Ngô chủ nói, đánh hạ vương đô địch quốc.” Túc Dạ Liêu nói lại.



Câu nói này nhen lên chiến hoả trong mỗi người, sau khi bị chỉ trích, một cơ hội lấy công chuộc tội ngay trước mắt, bọn họ không muốn bỏ qua, huống hồ, đối phương là kẻ cầm đầu khiến vương bọn họ ngã xuống.



Dưới ý chí chiến đấu như vậy, Túc Dạ Liêu dẫn đầu đội quân không chiến tiến về vương đô địch quốc, chỉ cần nhìn thấy thành thị, thì có các Quý tộc phát động năng lực công kích, sau đó nghênh ngang mà lên, ngay cả chiến quả cũng không nhìn, lưu lại phía sau mớ bụi cát và đám người kêu gào sợ hãi trong thành phố.



A, trong bao nhiêu người nỗ lực ở đây, chỉ có Cận Dũng tiếc nuối không phát huy được tác dụng, rất đáng thương nôn hết trên tàu bay, khó chịu, so với Kình Thương đang hôn mê còn thê thảm hơn, khi tàu bay tới vương đô địch quốc, thân thể vạm vỡ của Cận Dũng đã gầy đi hai vòng, nhìn thấy bộ dáng này, ngay cả gia chủ Cận gia cũng không nỡ khiển trách con mình điều gì.



Trận chiến ở vương đô kết thúc rất nhanh, uy thế của tàu bay Hiển quốc khiến *** thần binh lính bình thường hoàn toàn bị trấn áp, tình báo ở tiền tuyến các quan chức không biết gì hết, sau khi Hiển quốc ném ra vương ấn, cả đám người địch quốc tâm thần bất ổn.



Các Quý tộc và binh sĩ trên tàu bay, phát động cuộc tổng tiến công cuối cùng, mũi tên trút xuống, các loại năng lực đánh về vương cung, sau đó bụi bặm đầy trời, Túc Dạ Liêu càng thêm quá đáng làm ra lốc xoáy, đem một đám người đang hãi hùng trong vương cung không phân Quý tộc người hầu cùng với nóc nhà mái ngói đều bị cuốn lên không trung, tàn nhẫn huỷ bỏ sức mạnh, quẳng hết những người này từ trời cao xuống.



Hiển quốc cứ như vậy dựa vào ưu thế tuyệt đối chiếm lĩnh vương đô địch quốc, địch quốc đầu hàng, giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến tranh này.