[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 123 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Mấy vạn hạc giấy qua lại tung bay trong thành, một khi phát hiện ôn khí liền đáp xuống cắn nuốt. Dân chúng mới đầu còn né tránh, đợi ý thức được đây ước chừng là thủ đoạn của quỷ y liền thành thành thật thật đứng tại chỗ, tùy ý chúng nó mổ. Lực chịu tải của mỗi một con hạc giấy đều có hạn, một khi cắn nuốt ôn khí quá nhiều, liền tự động bay lên trời cao, hóa thành một đám khói lửa màu tím nhạt, sau đó tung bay theo gió rồi biến mất.



Trong Nhân Tâm đường, Hữu Xu và Thành vương vẫn chưa nhàn rỗi, tiếp tục gấp từng con từng con, thả bay từng con từng con. Bỗng nhiên, mây đen liên miên không dứt nơi chân trời bị lửa tím phá vỡ một cái lỗ lớn, khiến ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, đuổi đi ôn khí, cũng đuổi đi rét lạnh và tuyệt vọng.



Lúc này Hữu Xu mới dừng tay, dùng âm dương điểm hóa bút điểm mắt cho một con hạc giấy cuối cùng, hai tay giơ lên cao thả nó cất cánh, “Mối nguy Thương Châu đã giải, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”



“Phải không?” Thành vương cũng buông xuống lá bùa trong tay, đi đến bên cửa sổ nhìn ra xa. Phía chân trời xuất hiện một đám lại một đám điểm sáng nhỏ màu tím, nhìn giống như thực không thu hút, lại từ từ cắn nuốt mây đen. Ánh sáng và bóng tối, đen và tím, đan chéo thành một kỳ cảnh mỹ lệ, vừa giống ánh sáng mờ vạn trượng trước khi mặt trời mọc, lại giống gió lửa mãnh liệt sau ác chiến.



Thành vương nhìn nhìn hốc mắt đã lên men, kéo thiếu niên vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn khóe môi cong cong của cậu, “Hữu Xu, chúng ta thắng.”



“Ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!” Hữu Xu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, biểu tình vô cùng tự đắc. Tuy rằng rắc rối lần này có hơi lớn, có điều tốt xấu cũng giải quyết viên mãn. Trước kia đều là chủ tử bảo hộ cậu, lúc này cũng nên đến phiên cậu bảo hộ chủ tử.



Nhìn thấy đáy mắt chủ tử xanh đen, cậu lập tức xoay người ôm hắn lên, an trí trên nệm giường mềm mại, lại cởi phát quan, ngoại bào, hài miệt của hắn, dùng giọng điệu dụ con nít nói, “Ngoan, nhanh chóng ngủ một giấc, ngủ xong chuyện gì cũng mất.” Cuối cùng giống như chó con liếm chủ tử vài cái.



Thành vương hơi có chút dở khóc dở cười, kéo thiếu niên vào lòng gắt gao đè lại, thở dài nói, “Ngươi cùng ta, nếu không ta ngủ không được.”



Hữu Xu còn có rất nhiều việc phía sau phải xử lý, vội vàng đá đạp chân lung tung, lại bởi vì quá mức mệt mỏi, hoặc là hương khí trên người chủ tử rất quen thuộc, đạp đạp liền ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Bò cạp nhỏ trốn trên đỉnh đầu cậu bò ra sau gáy cậu, chậm rãi hòa vào da thịt, hóa thành một hình xăm trông rất sống động.



Thành vương sờ sờ bên má thiếu niên, lại hôn hôn vầng trán trơn bóng của cậu, lúc này mới trở mình đem người vây khốn, sau đó rơi vào mộng đẹp.



Ngoài Nhân Tâm đường, dân chúng gây chuyện giơ đuốc, si ngốc nhìn hạc giấy trên trời bay tới bay lui, mỗi khi một con hạc giấy “oanh” một tiếng hóa thành ngọn lửa, tuyệt vọng trong nội tâm bọn họ liền tiêu giảm một phần. Ngắn ngủn mấy khắc, mây đen vốn dĩ dày đặc đã bị những ngọn lửa đó đốt ra rất nhiều lỗ lớn, không ngừng có ánh mặt trời màu vàng xán lạn chiếu xuống, mang đi ngày đông rét lạnh.



Khi một đám mây đen cuối cùng bị hạc giấy cắn nuốt thiêu hủy, rơi xuống từng điểm từng điểm bụi mù nóng bỏng, mới có mấy người tỉnh táo lại, nỉ non nói, “Giải rồi! Huyết chú giải rồi!”



“Còn không cám ơn ân nhân cứu mạng của các ngươi?” Chu Diệu Âm đứng ở cửa y quán, mang nụ cười châm chọc trên mặt.



Mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quẳng đuốc trên mặt đất, dùng chân hung hăng đạp tắt, sau đó “cộp cộp cộp” mà dập đầu. Trước đó bọn họ có bao nhiêu phẫn nộ điên cuồng, hiện tại liền có bấy nhiêu hối hận sợ hãi. Sớm biết rằng quỷ y đại nhân có thể giải huyết chú, bọn họ tội gì phải ầm ĩ trận này? Cũng không biết sau đó cậu ấy sẽ thanh toán như thế nào?



Tư binh của Thành vương cũng khôi phục lý trí, sau đó lại suy nghĩ càng nhiều. Trước đó, vương gia vẫn luôn ở Nhân Tâm đường, hành động đốt cháy Nhân Tâm đường của bọn họ không khác tạo phản, sợ là sẽ bị ngũ mã phân thây. Bất quá chỉ là một cái huyết chú nho nhỏ, há có thể làm quỷ y e ngại? Đều nói vị đại nhân kia thủ đoạn thông thiên, cho đến hôm nay mới biết, lời ấy cũng không phải khen ngợi quá mức, mà là lời không thể chân thành hơn được nữa!



“Quỷ y đại nhân thứ tội! Chúng ta muôn lần chết!” Bọn họ vội vàng vứt bỏ vũ khí quỳ xuống dập đầu.



Trong lúc nhất thời, ngoài Nhân Tâm đường quỳ đầy người, có người xin tội, có người cảm ơn, còn có người chiêm ngưỡng tiên nhân, nhưng trong Nhân Tâm đường thủy chung không có động tĩnh, thẳng qua ba bốn ngày mới có một luồng sương mù màu tím bốc hơi ra, khiến Thương Châu phủ đổ một trận linh vũ.



Linh vũ đuổi đi một tia khói mù cuối cùng, khi dân chúng đạp lớp bùn đất mềm mại mà lại thơm hương đi đến bờ ruộng nhìn ra xa mới phát hiện, lúa mì gieo xuống trước khi bắt đầu mùa đông trên mặt đất thế mà đã mọc rễ nẩy mầm, từ xa nhìn lại một mảnh xanh nhạt. Ôn khí tàn sát bừa bãi qua đi không phải để lại rách nát cùng tiêu điều, mà là sinh cơ bồng bột. Thương Châu có quỷ y tọa trấn, yêu ma quỷ quái quả nhiên không có chút đường sống để thi triển.




Thái hậu trên mặt không hiện, ánh mắt lại né tránh, bối rối xấu hổ, dùng bộ móng tàn nhẫn nhéo mình một chút mới khôi phục trấn định. Lại đợi mấy khắc, văn võ bá quan, hậu cung tần phi, phiên vương và chính phi, thậm chí ngay cả đạo sĩ thái thượng hoàng mời đến luyện đan cũng đều tề tụ ở linh đường, bắt đầu lễ bái.



Một ngày đầu cũng gió êm sóng lặng, chờ hai vị phiên vương cuối cùng dẫn gia quyến tới, không khí trong linh đường trong khoảnh khắc liền thay đổi. Hữu Xu khứu giác sắc bén, còn chưa đi vào đại điện liền phát hiện trong hương nến hạ mê hồn dược, hít ba khắc có thể khiến người ta xụi lơ, vội vàng làm rách đầu ngón tay nặn một giọt máu đút cho chủ tử.



Thành vương nhẹ nhàng liếm miệng vết thương rất nhỏ kia, khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy?”



“Hương nến hôm nay có vấn đề.” Hữu Xu sờ sờ bò cạp ngủ say ở sau gáy mình, giải thích, “Ta có cổ hồn hộ thể, có thể bách độc bất xâm, máu của ta chính là giải dược của tất cả độc tố. Cửu long nhất tinh đã tề tụ, chúng nó muốn động thủ.”



Biểu tình Thành vương không thay đổi, ánh mắt lại tối sầm, dắt thiếu niên đi vào linh đường, đứng ở hàng thân vương. Các hòa thượng châm ba nén hương thô như cánh tay trẻ con, sau đó gõ mõ ngâm tụng kinh văn, mỗi khi đến chỗ mấu chốt liền ý bảo chư vương và văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu.



Ba khắc sau, rất nhiều người bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã sấp xuống, còn có người lắc la lắc lư đứng không vững, đợi ý thức được tình huống không đúng đã chậm, cánh cửa sơn son nặng đến trăm cân dưới tình huống không người động tới ầm ầm khép lại, mang ra một luồng yêu phong mạnh mẽ. Trung tâm linh đường dường như có bố trí cơ quan, đang từ từ chìm xuống, hình thành một cái ao.



“Phát sinh chuyện gì? Trong điện Thái Hòa sao lại xuất hiện ao?” Chư vương cảm thấy hoảng hốt, muốn chạy trốn nhưng ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.



“Quỷ y đại nhân ở nơi nào? Nhanh nghĩ biện pháp!” Không biết ai hô lớn một câu.



“Nghĩ biện pháp gì? Không thấy cậu ta cũng tự thân khó bảo toàn sao?” Hoàng đế trẻ tuổi trẻ tuấn mỹ lại vững vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Thành vương, dùng đế giày nghiền áp tay của thiếu niên được hắn bảo hộ trong ngực.



Hữu Xu chôn mặt vào trong ngực chủ tử, cũng không biết là quá mức đau đớn hay là quá mức sợ hãi, lại hơi hơi run rẩy. Thành vương cáu giận dị thường, rồi lại bất lực, cũng chỉ đành đem mặt chôn vào gáy thiếu niên, phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị vây khốn. Cử chỉ “khiếp sợ” của hai người quả nhiên làm vừa lòng hoàng đế, đối phương ngừng nghiền áp, giương giọng nói, “Mẫu hậu, mau ném phụ hoàng vào đi.”



Thái hậu làm bộ xụi lơ lúc này mới thanh thản đứng dậy, gió ở tay áo đảo qua liền đem nắp quan tài thanh đồng đánh bay, một tay xách thi thể thái thượng hoàng ra, ném vào ao. Cũng không biết bà ta vẩy bột phấn gì vào trong ao, thi thể thái thượng hoàng lại giây lát hóa thành máu loãng, cũng xèo xèo toát ra rất nhiều bọt khí.



Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn ở trong điện, khiến chư vương cùng với văn võ bá quan gần như ngất đi. Tuy rằng rất muốn giết chết Thành vương đầu tiên, nhưng phương pháp huyết tế lại chú ý trình tự, long khí càng nhiều càng phải để sau, nếu không hiệu quả sẽ mất đi hơn phân nửa, thái hậu và hoàng đế chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế sát niệm trong lòng, lựa chọn trong vài vị phiên vương.



“Quỷ y đại nhân cứu mạng!” Tĩnh vương bị chọn trúng gắt gao kéo tay áo thiếu niên. Ở đây đều là người phàm, chỉ có quỷ y có lẽ có thể chống lại hai kẻ điên tâm thần mất trí này.



Hữu Xu tinh thông các loại trận pháp, tự nhiên đã sớm biết Tĩnh vương sẽ bị ném vào huyết trì thứ hai, cho nên mới nằm vật xuống ở bên cạnh hắn. Ở góc độ mà ai cũng nhìn không thấy, cậu nhét hai gốc linh thảo toàn thân đen sì vào trong tay áo Tĩnh vương, mới vừa làm tốt hết thảy, thái hậu liền một cước đá văng cậu, cuối cùng xách Tĩnh vương ném vào huyết trì.



Tĩnh vương vốn nên bị yêu độc ăn mòn thành một bãi máu loãng lại lông tóc không thương tổn, chỉ nằm ở đáy ao liên tiếp kêu cứu mạng. Hai gốc linh thảo trong tay áo hắn ta chậm rãi hòa tan, khiến máu loãng càng ngày càng đen, cho đến khi toát ra hôi hổi sương mù, giây lát liền bao phủ cả cung điện, khiến cho đưa tay không thấy được năm ngón.



“Phu độc! Trong ao sao lại lẫn vào phu độc?” Tiếng kêu thảm thê lương của thái hậu đâm thủng màng tai mọi người.



Hết chương 123