[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 124 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Tiếng kêu thảm thiết của thái hậu càng ngày càng thấp, hoàng đế vốn còn đang hỏi cái gì là “phu độc”, dần dần cũng mất tiếng. Trong sương mù đen đặc, có một tiếng bước chân trầm ổn mà lại thong thả quanh quẩn trong màng tai mọi người, lộp cộp lộp cộp, từ xa tới gần. Trong thời khắc khẩn cấp như thế, người đó lại giống như lững thững nơi sân vắng, đi băng băng tới tiền thính, dễ dàng đẩy ra cửa điện bị yêu lực cấm phong.



Tiếng mở cửa ken két hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong điện, cũng khiến tiểu yêu canh giữ ở bên ngoài sợ hãi. Chúng nó đang muốn chạy vào thăm dò tình huống, lại thấy từng đám từng đám sương mù đen đặc đập vào mặt mà đến, giây lát liền khiến yêu lực của chúng nó hoàn toàn biến mất, cả người xụi lơ.



Bất luận là mọi người trong điện hay là chư yêu ngoài điện, đối với tình huống quanh mình đều hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ đợi vận mệnh sắp đến. Ước chừng ba khắc sau, sương mù cuối cùng dần dần tán đi, lộ ra tình huống chân thật ở linh đường. Người duy nhất có thể đứng thẳng là quỷ y, có điều bộ dáng cậu hiện tại cũng thực chật vật, một thân cẩm bào thuần trắng bay phất phơ dưới gió lạnh, nhưng làn da lộ ở bên ngoài lại nhiễm một lớp màu sắc tối như mực, càng khiến hai mắt cậu vừa to vừa tròn, tròng trắng mắt vừa trắng vừa sáng.



Nói thành thật, bộ dáng này của cậu quá buồn cười, nếu không phải hãm sâu hiểm cảnh, chư vương sợ là sẽ đương trường cười ra. Nhưng bọn họ thực nhanh liền phát hiện mình cũng không tốt hơn chỗ nào, ngoài thân ai cũng bao trùm một tầng nước đen đầy mỡ dính, mơ hồ còn tản ra một luồng mùi tanh.



Hữu Xu dùng tay áo lung tung chà lau, càng khiến mình biến thành một con mèo hoa bự, sau đó chạy đến bên cạnh chủ tử, đỡ hắn nửa ngồi dậy. Thành vương nhìn thấy mu bàn tay đen thùi của mình, cũng vội vàng đi lau mặt, lại thấy thiếu niên lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, tỉ mỉ thay hắn chà lau.



“Đây là thứ gì?” Hắn dùng ngón tay lau vết bẩn trên chóp mũi thiếu niên.



“Đây là phu độc, một loại linh dược, chuyên dùng để chế tác nguyên đan của yêu.” Hữu Xu lau sạch sẽ cho chủ tử, lúc này mới tiếp tục xử lý chính mình, “Nếu nó dung hợp với yêu lực hoặc yêu độc, liền nhanh chóng hóa thành sương mù màu đen. Loại sương mù này không thể bị nhân loại hấp thu, cho nên vô hại. Nhưng đối với yêu quái liền không giống. Chỉ cần hít vào một ngụm nhỏ, cho dù là đại yêu năm sáu trăm năm cũng sẽ trong khoảnh khắc đánh mất yêu lực xụi lơ như bùn. Nhưng kỳ thật yêu lực của chúng nó vẫn tồn tại, chỉ là bị sương mù màu đen hấp thụ sau đó cưỡng chế hội tụ trong yêu hạch, qua hai ba canh giờ, sương mù chậm rãi tiết ra ngoài, yêu lực cũng liền khôi phục.”



Hữu Xu càng nói ánh mắt càng sáng, trong giọng nói lại mang theo vài tia mừng thầm, “Đem thi thể yêu quái và nguyên đan đồng thời bỏ vào lô đỉnh có thể luyện chế ra yêu hạch có yêu lực tinh khiết mênh mông nhất. Yêu hạch bình thường bởi vì năng lượng pha tạp mà không thể bị thuật sĩ hấp thu, nhưng yêu hạch trải qua nguyên đan tẩy luyện lại còn dùng tốt hơn cả linh thạch thượng đẳng, hấp thu một viên ít nhất có thể gia tăng trăm năm đạo hạnh. Đáng tiếc ta chỉ tìm được một loại dược liệu là phu độc, nếu không cũng sẽ không vô cớ lãng phí nó.”



Thành vương vỗ vỗ đầu cậu, an ủi, “Còn thiếu dược liệu gì ngày sau ta sẽ giúp ngươi tìm. Trời đất rộng lớn như thế, một ngày nào đó có thể tìm được.”



Hữu Xu vui rạo rực gật đầu, cảm thấy trên đất rất lạnh, vội vàng ôm chủ tử lên, an trí trên ghế mềm thái hậu ngồi lúc trước, thuận đường nhét một tấm liệt hỏa phù vào trong ngực hắn để sưởi ấm, cuối cùng ôm đầu hắn gặm một ngụm. Các vị phiên vương còn nằm trên mặt đất chịu tội, thấy quỷ y săn sóc lão thất tỉ mỉ như vậy, trong lòng vừa hâm mộ lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhìn biểu tình vạn phần sủng nịch của quỷ y, hóa ra là xem lão thất thành luyến sủng. Vì ngôi vị hoàng đế, lão thất hy sinh cũng thật đủ lớn, cái gì mà Thành vương phi, nói ra dễ nghe, còn không phải người bị áp sao!



Thoáng nhìn biểu tình của các vị huynh đệ, thái dương Thành vương giật giật, cuối cùng không có giải thích. Thầm kín, chỉ cần hai người vui vẻ là được, không cần nói với người ngoài.



“Quỷ y đại nhân, ngài và lão thất nếu bình yên vô sự, khẳng định cũng có thể giải độc tố của chúng ta đi? Mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra, còn mong ngài giúp chúng ta giải thích nghi hoặc.” Một vị phiên vương trong đó tất cung tất kính hỏi. Kỳ thật không chỉ sướng đen không hiểu ra sao mà xuất hiện, còn có rất nhiều chuyện bọn họ không rõ. Thập tứ muốn giết hết bọn họ có thể hiểu được, nhưng vì cái gì muốn đem thi thể phụ hoàng hóa thành máu loãng? Thái hậu hơn năm mươi tuổi, vì sao có thể một chưởng bổ ra quan tài thanh đồng, còn có thể một tay xách thi thể phụ hoàng?



Hai người này quả thực một người càng thần bí hơn một người, một người điên cuồng hơn một người, may mà bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, bọn họ có cuồng nữa cũng không cuồng bằng quỷ y. Lấy sắc lệnh minh phủ phong bế một thành, đem Thương Châu phủ vốn nên luân hãm trong huyết chú vớt ra đủ đầu đủ đuôi, thủ đoạn bậc này có thể nói là nghịch thiên. Muốn ở trước mặt cậu ta đùa giỡn thủ đoạn, giống như múa rìu qua mắt thợ.



Khó trách thái hậu nhất định phải đuổi cậu ta ra khỏi cung, khó trách! Đến lúc này, chư vị phiên vương mới ý thức được, hành vi giữ quỷ y lại tế bái của bọn họ tương đương cứu mình một mạng, nếu không thì một kiếp hôm nay tất nhiên không thể tránh được.


Số mệnh của tử vi đế tinh quả nhiên nghịch thiên, không phải ai cũng có thể động tới.



Oán khí và huyết khí của lũ yêu dung hợp cùng một chỗ, hóa thành sát khí tận trời, rồi tất cả đều bị yêu hạch hấp thu, hai canh giờ sau, trong huyết trì đã sạch sẽ, chỉ còn lại rất nhiều bảo thạch màu đen đang lóng lánh ánh sáng. Tay áo Hữu Xu phất một cái, bảo thạch liền bay đến lòng bàn tay cậu, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.



Cậu giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới lạ, cái này cầm lên nhìn xem, cái kia đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, sau đó lắc lắc vài cái với Thành vương, có vẻ cực kỳ khoái hoạt. Thành vương ôm cậu vào lòng xoa nắn, trên mặt lộ ra ý cười.



Mấy vị phiên vương khác tính cả văn võ bá quan đã sớm giải trừ dược hiệu, cũng không dám tự tiện rời đi, chỉ đành đứng ở một bên kiên nhẫn chờ. Tang sự của phụ hoàng có cần làm hay không? Tang sự của thái hậu có làm hay không? Lão thập tứ bởi vì yêu hạch tổn hại mà may mắn giữ được một mạng lại nên xử lý như thế nào? Mấy cái đó đều cần hỏi ý kiến quỷ y đại nhân rồi mới định đoạt. Nếu Ly vương phi là yêu quái, như vậy bên cạnh mình có thể cũng có yêu quái hay không? Sau đó còn phải cầu xin đại nhân đến quý phủ nhìn xem mới đượvc.



Bởi vì trong lòng mang rất nhiều việc, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, đợi một khắc đồng hồ mới thấy quỷ y bỏ yêu hạch vào trong hầu bao, dắt Thành vương dẫn đầu rời khỏi linh đường. Mọi người vội vàng nhắm mắt theo đuôi, trên đường phát hiện rất nhiều động vật nằm vật xuống tại ven đường, trên người mặc thường phục thái giám, cung nữ, thị vệ, hẳn là tiểu lâu la của bò cạp tinh. Hữu Xu thấy một con bổ một đao, đi ra ngoài trăm mét mới dần dần sạch sẽ.



Nhưng việc này cũng không có nghĩa là trong cung liền không còn yêu quái, chỉ có thể nói sương mù phu độc không lan tràn đến chỗ xa hơn, nếu muốn triệt để đuổi đi chúng nó, còn phải tìm thêm vài cọng đến xông. Nhưng mà việc này cùng Hữu Xu vô can, cậu chỉ quan tâm thân thể chủ tử. Hôm nay vừa chấn kinh vừa trúng gió, phải nhanh chóng về nhà nấu cho hắn một chén canh gừng uống.



Tang sự của thái thượng hoàng vẫn phải tiếp tục làm, thái hậu cũng phát ra báo tang, cùng đưa tang với thái thượng hoàng. Hoàng Thượng bởi vì suy nghĩ quá nặng mà bị bệnh, tiếp qua không lâu sợ là sẽ đi theo phụ hoàng, mẫu hậu. Gần đây, không khí trong cung thật sự khẩn trương, rất nhiều cung nữ, thái giám khó hiểu mà biến mất, bởi vì nhân thủ không đủ mà dẫn đến tang sự liên tiếp phạm sai lầm.



Nhưng mà có tin tức tốt truyền đến, các vị phiên vương vốn còn đấu nhau giống như gà chọi lại phá lệ hữu ái, nhất là đối với Thành vương, trong cung kính còn lộ ra một chút ý đồng tình. Để đoạt vị, hắn hy sinh quá lớn, lại nguyện ý bán ra sắc đẹp và thân thể, quả nhiên đủ ngoan độc với chính mình. Quỷ y năng lực siêu phàm, trên giường chỉ sợ không dễ dàng đối phó đi?



Trong lúc suy nghĩ, quỷ y đã dắt Thành vương đi vào linh đường, an trí hắn trên ghế mềm, ngại đệm không đủ dày mềm mại, lại bỏ thêm mấy tầng, giống như sợ chạm đến “miệng vết thương” phía sau hắn. Ánh mắt các vị phiên vương biến ảo, cuối cùng tâm bình khí hòa.



“Lão thất, buổi tối hôm qua sợ là không quá tốt đi?” Tề vương thấp giọng nói.



Thái dương Thành vương giật giật, nhưng cũng không giải thích, chỉ đành cười gượng chắp tay. Tề vương tự cho là suy đoán không sai, trong lòng miễn bàn sảng khoái bao nhiêu, tiếp tục nói, “Chờ phụ hoàng hạ táng, mấy huynh đệ chúng ta liền từng người về đất phong, ngươi ở lại chiếu cố lão thập tứ, thuận tiện giúp hắn xử lý chính vụ.” Ý trong lời không nói cũng hiểu, chính là bảo hắn ở lại đăng cơ.



Thành vương không có chút hứng thú với vị trí cao nhất kia, vội vàng xua tay cự tuyệt. Hắn tình nguyện mang theo Hữu Xu du sơn ngoạn thủy xung quanh, cũng không muốn bị nhốt trong lao hình công văn ở hoàng thành. Nhưng người khác chỉ cho rằng hắn đang làm bộ làm tịch, vẫn không xem là thật. Chờ thập tứ hoàng tử bạo vong, tìm không thấy người kế nhiệm, mọi người mới phát hiện Thành vương thế mà lại mang theo quỷ y chạy rồi.



Chư vương lập tức giơ cờ đến kinh thành, tất nhiên là hỗn chiến một phen, lại cùng nhất trí mà tránh đi đất phiên của Thành vương. Thành vương có thần tiên che chở, bất luận ai đăng cơ, đều phải cung phụng hắn cho tốt, nào dám động tới một sợi tóc của hắn? Cuối cùng Tề vương lấy được thắng lợi, bỏ bảy năm thời gian ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, đem vài người huynh đệ giết giết, biếm biếm. Triều thần cũng dốc hết sức chủ trương tước phiên, tấu thỉnh Hoàng Thượng thu hồi tất cả chính quyền đất phiên, lại giống như không phát hiện một cái Lưỡng Giang to như vậy, không nói một chữ về nó.



Có một tên không có đầu óc mới vừa gia nhập triều đình cho rằng đó là cơ hội tốt để biểu hiện, suốt đêm viết tấu chương buộc tội Thành vương, vốn tưởng rằng phải được trọng dụng, lại không ngờ dọa Hoàng Thượng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, kéo hắn ra ngoài đánh một trận. Từ đó về sau, Lưỡng Giang và Thành vương liền thành cấm ngữ, không ai dám nhắc nữa.