[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 125 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Hai mươi năm sau, kinh thành.
Chinh Hòa đế, cũng chính là Tề vương, cuối cùng bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được. Nhưng ông ta không buông được thịnh thế giang sơn Ngụy quốc, càng không buông xuống được quyền lực ngập trời trong tay, gắt gao kéo lấy tay áo một nam tử trẻ tuổi canh giữ ở bên giường bệnh, kiệt lực nói, “Quốc sư, đến Lưỡng Giang tìm quỷ y đến! Nói cho cậu ta biết, chỉ cần có thể làm trẫm diên thọ hai mươi năm, không, ba mươi năm, trẫm nguyện ý trả bất cứ cái giá nào!”
Nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào thuần trắng, một đầu tóc đen dùng ngọc trâm buộc ở sau ót, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô trù mà lại thánh khiết đoan nghiêm. Hắn ta giống như thực phản cảm người khác đụng chạm, chẳng sợ người này là hoàng đế có quyền lực nhất thế gian cũng vậy, mềm nhẹ mà lại kiên định đẩy đối phương ra, dùng khăn nhiều lần chà lau chỗ bị nắm, kiêu căng nói, “Người mà ngay cả bổn tọa cũng trị không hết, tìm người khác đến lại có gì hữu dụng? Quốc sư ở đây, Hoàng Thượng lại bỏ gần tìm xa, có phải cố ý làm nhục bổn tọa không?”
Chinh Hòa đế lộ ra vẻ mặt lo lắng, lần nữa cường điệu, “Ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu! Đi tìm quỷ y, thế gian chỉ có cậu ta có thể cứu trẫm!”
Bởi vì chuyện hoàng cung biến thành ổ yêu quái năm đó quá mức kinh thế hãi tục, quỷ y hạ nguyền rủa cấm ngôn với tất cả mọi người, phàm là có người nhắc tới, chẳng sợ chỉ là nửa chữ, đều sẽ trong khoảnh khắc hư thối đầu lưỡi. Vậy nên, sau khi cậu ta mang theo Thành vương rời đi, không ai dám nhắc tới hai chữ “quỷ y” nữa, ngay cả dân chúng Lưỡng Giang cũng bởi vì quá mức kính sợ sùng bái mà không dám hơi có lỗ mãng. Dần dà, cậu ta giống như bị quên đi, từ quỷ y đại nhân uy danh hiển hách, cuối cùng thành hư ảnh chỉ tồn tại trong trí nhớ người khác.
Đời của Chinh Hòa đế thì kín miệng như bưng, đời tiếp theo, đời tiếp tiếp nữa thì chưa bao giờ nghe nói qua danh hào của cậu ta, càng không biết cậu ta biến hoá khó lường và đạo pháp thông thiên. Chỉ vì kiêng kị cậu ta, Chinh Hòa đế mới có thể bái phỏng cao nhân dân gian thu về cho mình dùng, cuối cùng năm năm trước tìm được nam tử trẻ tuổi trước mắt.
Nam tử đạo hiệu Huyền Thanh, là truyền nhân chính thống của Mao Sơn tông, rất có thiên phú trên đạo thuật, mới hai mươi lăm hai mươi sáu đã tu luyện ra công lực cao cường, có thể nói là đệ nhất nhân đạo giáo. Để chống lại quỷ y, cũng để khiến Thành vương nhìn thấy bên cạnh mình cũng không phải không ai có thể dùng, Chinh Hòa đế đặc biệt thiết lập chức quốc sư, cho nam tử ăn ngon uống ngon cung phụng bên người. Nhưng mà những điều đó cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, mỗi khi nhìn thấy Huyền Thanh mệt chết mệt sống múa kiếm gỗ đào nửa ngày mới triệu được một khối mây đen lớn bằng bàn tay, các thần tử trẻ tuổi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, vừa kính vừa sợ, Chinh Hòa đế và những cựu thần biết chuyện lại thầm than không thôi.
Pháp lực bậc này, quả thật ngay cả một phần vạn của quỷ y cũng kém hơn, nói ra bất quá là làm trò cười cho người trong nghề thôi. Nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không có, tuy rằng Huyền Thanh hơi vô dụng, đặt ở nơi đó cũng cảnh đẹp ý vui, vả lại còn có thể kinh sợ yêu ma quỷ quái, liền cứ như vậy được thông qua.
Nhưng mà Chinh Hòa đế hối hận, biết vậy chẳng làm! Nếu không phải ông ta quá mức lễ ngộ Huyền Thanh, vả lại đem bảo vật khắp thiên hạ tìm đến chỉ vì đề cao pháp lực của hắn, thì cũng sẽ không nuôi hắn thành cái tính tình không coi ai ra gì hiện tại. Hắn cho là mình nâng hắn làm quốc sư, liền thật sự có thể đi lên đầu hoàng đế làm mưa làm gió sao? Ai cho hắn ta lá gan?
Phải rồi, ngoại trừ thái tử, còn có ai có thể cho hắn ta lá gan như vậy? Thái tử ước gì trẫm chết sớm một chút, chỗ nào sẽ vì trẫm chữa bệnh? Đầu óc Chinh Hòa đế tỉnh táo trước nay chưa từng có, trong lòng biết mình nâng quốc sư quá cao, những người bên cạnh sợ là không dám cãi mệnh lệnh của hắn. Ngoại trừ chậm rãi chờ chết, ông ta đã không còn con đường thứ hai để chọn.
Nghĩ vậy, Chinh Hòa đế hối hận không kịp, muốn sờ soạng chiếu thư phế thái tử giấu ở dưới gối đầu, lại nghe Huyền Thanh cười lạnh nói, “Hoàng Thượng đừng tìm, chiếu thư đã bị bổn tọa thiêu hủy. Nếu không phải ngươi mang suy nghĩ như vậy, có lẽ còn có thể sống thêm vài năm.”
“Ngươi, các ngươi hại trẫm!” Khóe mắt Chinh Hòa đế muốn nứt ra.
“Đúng vậy, thì tính sao? Huyền Thanh ta muốn ai chết, thì người đó phải chết, đừng nói những thái y vô dụng đó, dù là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể nào cứu được ngươi.” Huyền Thanh ghé sát vào thì thầm.
Chinh Hòa đế gần như muốn hộc máu, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh. Hiểu con sao bằng cha, ông ta hiểu tính cách thái tử nhất, tàn bạo không nói, còn cực kỳ bảo thủ, ngươi càng không cho gã làm gì, gã lại càng phải làm, cuồng ngạo đến vô pháp vô thiên. Nhưng sớm muộn gì gã cũng hiểu rõ, người cuồng hơn gã ngạo hơn gã còn nhiều, chỉ là khinh thường trà trộn vào thế tục mà thôi. Gặp người như vậy, là hổ ngươi phải nằm úp sấp, là rồng ngươi phải cuộn mình, như thế nào khiêm tốn như thế nào ứng đối, nếu không chắc chắn bị cắt đi tất cả lông cánh, từ trên đám mây ngã xuống vực sâu vô cùng.
Huyền Thanh cũng vậy, cả ngày bày ra bộ dạng tiên tôn đắc đạo, thật sự xem mình trở thành người đệ nhất thiên hạ. Không biết, so sánh với quỷ y năm đó, hắn ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng.
Hữu Xu dắt chủ tử đi nhanh, đi ngang qua một cái nhà xí, bỗng nhiên đỡ trán nói, “Thiếu chút nữa quên, chỗ ở của ngươi còn có nhà xí nào càng bẩn càng thối không?”
“Sao ta có thể để ngài đến loại địa phương đó, có cái bô, nạm vàng, còn rải phấn thơm, bảo quản không khiến ngài lây dính nửa phần xúi quẩy.” Cung vương không nhẹ không nặng vỗ mông ngựa, khiến cả người lục hoàng tử nổi da gà. Đây chỗ nào là đãi khách chứ, rõ ràng là cúng Bồ Tát mà.
“Ta chính là muốn đến nơi nhiều xúi quẩy.” Hữu Xu giơ bình sứ nhỏ trong tay.
Cung vương hiểu ra, vội vàng dẫn cậu đến nhà xí hạ nhân sử dụng, thấp giọng hỏi, “Ngài đây là muốn trừng trị ai? Muốn làm như thế nào?” Ai xui xẻo như vậy, mới đây đã bị vị thần tiên này theo dõi, không phải là thằng cháu tốt của mình đi? Nghĩ như vậy, trong lòng dường như có chút vui sướng không thể đè nén nổi.
“Mới vừa rồi Cơ Đông Lâm (Thánh Nguyên đế) sai sử Huyền Thanh ám hại bọn ta, ta cũng không giết hắn, trước tiên để hắn xui xẻo cả đời, ngày sau lại chậm rãi thanh toán.” Giọng điệu Hữu Xu bình thản, giống như khiến người ta xui xẻo cả đời bất quá chỉ là việc nhỏ.
Lục hoàng tử thầm hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ hay người này cũng là thuật sĩ? Chỉ không biết cậu ta và quốc sư ai lợi hại?
Trong lúc suy nghĩ, đã đến nhà xí, Hữu Xu dùng đá bày một cái tụ âm trận, lại bày ở vòng ngoài một cái ảo trận, bảo đảm không có hạ phó đi lầm tới lây dính xúi quẩy, lúc này mới ném bình nhỏ vào trong bồn cầu thối không ngửi được, cảm thấy không đủ lại ném mấy tấm âm quỷ phù xuống, biến nơi này thành nơi tà môn nhất Ngụy quốc.
Hồn dẫn luyện hóa thành từ tinh huyết và sợi tóc bị trấn áp ở chỗ này, Thánh Nguyên đế sẽ chỉ càng ngày càng xui xẻo. Có một câu tục ngữ nói như thế này, người xui xẻo ngay cả uống miếng nước cũng sẽ mắc nghẹn, ước chừng chính là loại trình độ này.
Hữu Xu mang mọi người đi ra ngoài, nhìn lại, nhà xí kia đã biến mất, trừ khi tu vi cao hơn cậu, nếu không vĩnh viễn cũng tìm không thấy. Tĩnh vương là một người e sợ thiên hạ không loạn, cầu xin nói, “Đại nhân, Cơ Đông Lâm sẽ xui xẻo như thế nào? Để chúng ta nhìn xem nhé?”
Hữu Xu cũng không kiêng kị lục hoàng tử, từ trong tay áo lấy ra một cái gương soi mặt nhỏ, kháp cái pháp quyết. Lục hoàng tử và Cung vương tình như phụ tử, lần này cũng chuẩn bị theo hắn ta đồng thời rời kinh, vốn tính toán lảng tránh, lại bị Cung vương kéo qua cùng xem. Mặt kính hiện ra bóng dáng cao ngất của Thánh Nguyên đế, đang từng bước một kiên định mà lại thong thả đi lên bậc thang Càn Thanh cung, một đám triều thần đi theo phía sau, dường như chuẩn bị thương thảo công việc ở đại điển đăng cơ. Mắt thấy chỉ còn một bậc thang cuối cùng, gã lại trượt chân lăn xuống, vương miện ngã đến méo mó, long bào rách vài vết, răng còn bị khối gạch cứng rắn đập gãy mấy cái, máu tươi chảy ròng.
Các vị đại thần luống cuống tay chân nâng gã dậy, tập trung nhìn vào, không khỏi biểu tình vi diệu. Té gãy cái răng nào không được, cố tình té gãy hai cái răng cửa, bọn họ quả thực không cách nào tưởng tượng bộ dạng Hoàng Thượng nói chuyện lọt gió ngày sau. Đây cũng quá tổn hại uy nghi thiên tử! Trong lòng Thánh Nguyên đế có linh cảm, dùng đầu ngón tay sờ sờ phần nướu trụi lủi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đuổi các vị đại thần đi rồi lập tức chạy tới Minh Thanh cung tìm quốc sư nghĩ biện pháp.
Huyền Thanh ngay cả “hoạt tử nhân” cũng làm không được, sao có thể khiến gã mọc răng ra lần nữa, chỉ đành vẩy chút thuốc bột giúp gã cầm máu. Thánh nguyên đế nhiều lần soi gương, lại trộm nói nói mấy câu, phát hiện phát âm quả nhiên lọt gió, liền đem bài trí trong điện đập vỡ nát. Có thể nghĩ ra, vài ngày sau trong đại điển đăng cơ, gã sẽ “làm cho người ta chú mục” như thế nào.
Mấy người Tĩnh vương cười đến không thẳng nổi thắt lưng, ngay cả lục hoàng tử trầm mặc ít lời cũng cong cong khóe môi.
Hữu Xu lại không thấy thú vị, nghiêm túc nói, “Đây còn chỉ là bắt đầu. Mấy ngày đầu bị chút thương nhẹ, càng về sau xúi quẩy càng nặng, tai nạn cũng liên tiếp tới, chớ nói té gãy răng, ngay cả té gãy cổ cũng có khả năng.”
Lục hoàng tử dần dần thu nụ cười, trong lòng khó hiểu cảm thấy kinh sợ.