[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 15 :

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Nữ quỷ ở trong cung phiêu đãng mười một năm, vẫn là lần đầu tiên phát hiện người phàm có thể nhìn thấy mình. Nàng cao thấp đánh giá Hữu Xu, hỏi, “Trước khi nói chuyện với bổn cung, ngươi không nên tự báo họ tên sao?”



“Ta là Hữu Xu.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo vừa to vừa tròn.



Nữ quỷ đợi hồi lâu, lúc này mới ý thức được người trước mắt căn bản không có ý tứ nói tiếp. Chỗ nào lại có người giới thiệu chính mình như vậy, chỉ báo một cái tên, ngay cả họ cũng không có, càng không có lai lịch thân phận. Nữ quỷ cong cong cái lưỡi dài một thước, truy vấn, “Sau đó thì sao?”



“Sau đó cái gì?”



Nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng lắc lư ở trước mắt mình, trên mặt Hữu Xu không hề có dị sắc, khiến nữ quỷ cố ý hù dọa cậu vô cùng thất vọng. Đối diện với lệ quỷ dữ tợn đáng sợ còn có thể giữ vững trấn định như thế, thiếu niên này hẳn không phải là người thường, nghĩ tới đây, nữ quỷ liền có vài phần hứng thú với cái mà cậu gọi là “giao dịch”.



“Trước đó ngươi nói muốn cùng bổn cung làm giao dịch?”



“Phải, ta giúp ngươi báo thù, ngươi thay ta giải đáp một vấn đề.” Hữu Xu vuốt cằm.



“Ngươi có thể giúp ta báo thù? Ngươi biết kẻ thù của ta là ai sao?” Nữ quỷ châm chọc mỉm cười. Nàng muốn giết chết, chính là nam nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, mà tiểu thái giám trước mắt này lại khoác lác không biết ngượng mà nói có thể giúp nàng. Giúp như thế nào? Sợ rằng ngay cả mặt hoàng đế cậu ta cũng không gặp được.



Hữu Xu nghiêm túc giải thích, “Không phải là thay ngươi báo thù, mà là giúp đỡ ngươi báo thù. Xem ra ngươi đợi ở trong cung đã lâu rồi đi? Lại vẫn không thể được việc, có thể thấy đạo hạnh còn chưa đủ. Ta có thể giúp ngươi mạnh lên.” Nữ quỷ này tuy rằng lợi hại hơn quỷ đòi nợ, nhưng người muốn đối phó lại là hoàng đế, quá trình tự nhiên vô cùng gian nan.



Những lời này liền chọc đến chỗ đau của nữ quỷ. Nàng không cần người bên ngoài giúp nàng báo thù, sở dĩ liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn ở lại trong cung, chính là vì tự tay đâm kẻ thù. Mạnh lên, nàng nằm mơ cũng muốn mạnh lên. Mỗi khi nhìn thấy kẻ thù lắc lư ở trước mắt mình, lại chỉ có thể nhiễu loạn tâm thần bọn họ, chế tạo vài cái ác mộng không đến nơi đến chốn, cái loại bất lực phẫn nộ này so với khi bị siết chết lúc trước càng thống khổ hơn gấp trăm lần.



“Ngươi làm thế nào giúp bổn cung?” Nữ quỷ thăm dò hỏi. Thiếu niên này có một chút cổ quái, tạm thời nghe xem cậu ta muốn nói cái gì cũng không sao.
Một người một quỷ bắt đầu tiến hành giao lưu không tiếng động, ám vệ tới lui tuần tra ngoài viện lại không hề phát giác dị trạng, chỉ tưởng trời nóng, Hữu Xu ngủ không được, đi đến bên cửa sổ hóng gió lạnh.



“Ngươi đi ra!” Nữ quỷ trừng con mắt màu đỏ.



“Ngươi tiến vào.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo đờ đẫn.



“Ngươi đi ra cho bổn cung!” Nữ quỷ khi còn sống là sủng phi, quen thói ra lệnh, giọng điệu bất tri bất giác kiêu căng lên.



Thật đáng tiếc, Hữu Xu căn bản không ăn cái bộ dạng đó của nàng, mặt không đổi sắc mà đóng cửa sổ, tiếp tục trở về đi ngủ, mới vừa đi tới nửa đường, liền nghe nữ quỷ vội vàng hô, “Thôi thôi, chúng ta đều lui một bước, bổn cung không vào trong phòng, ngươi cũng không cần đi ra, chúng ta cứ cách cửa sổ nói đi.”



Lúc này Hữu Xu mới cong cong khóe môi, nở ra má lúm đồng tiền nho nhỏ ở má trái. Trước kia quỷ đòi nợ cũng không dám tới gần Cơ Trường Dạ trong phạm vi hai mươi mét, nữ quỷ này đạo hạnh khá cao, nhưng cũng chỉ có thể giữ khoảng cách bảy tám mét với Cơ Trường Dạ, gần nữa sẽ dễ có khả năng bị long khí cắn nuốt. Hữu Xu chính là đoán chắc điểm này mới dám gặp nàng.



“Ngươi cùng Cơ Chính Tắc có thù oán à?” Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Hữu Xu vừa mở cửa sổ liền nói lời khách sáo với nữ quỷ.



Nữ quỷ chết mười một năm, đã lâu không cùng người giao lưu, nhất thời mở máy hát, đem chuyện cũ nhất nhất nói ra. Hữu Xu ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ được trong đó còn liên lụy đến chủ tử nhà mình.



Nữ quỷ khi còn sống là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, vừa mới vào cung liền được phong tứ phẩm chiêu nghi, bất quá chỉ nửa năm lại tấn phong thành Lan phi tam phẩm, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này liền bức ép Tiêu quý phi. Trong lòng Tiêu quý phi mang ghen ghét, lúc nào cũng ở trước mặt nhi tử nguyền rủa Lan phi. Tứ hoàng tử thiên tính ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh làm liều, lại vô cùng hảo nữ sắc, đã sớm nước dãi chảy dài ba thước đối với Lan phi, liền lập ra độc kế, ý muốn trừ bỏ cả Lan phi và tam hoàng tử.



Mẫu tử hai người vốn định chậm rãi trù tính, lại không ngờ Lan phi chẩn ra có thai hai tháng, chọc cho hoàng đế long tâm đại duyệt, nói là sinh nhi tử liền phong làm thân vương, sinh nữ nhi phong làm công chúa. Vinh sủng bậc này, đã mơ hồ có xu thế đuổi kịp và vượt qua Tiêu quý phi cùng tứ hoàng tử. Hai người nóng nảy, vội vàng hạ độc thủ.