Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 116 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
“Cậu sinh ra trong phúc mà không biết phúc” Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Sách để sẵn đó không chịu đọc, suốt ngày cãi nhau với cha mình”
Triển Hành tiếp tục chà lưng: “Họ không hiểu tôi!”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi thấy mỗi lần cậu gọi điện thoại, giọng điệu của người ba tiếp điện thoại kia rất tốt mà, cũng rất thương cậu”
Triển Hành nói lấy lệ: “Lục Thiếu Dung dong dài lắm, Triển Dương thì quả thật y như cái kho thuốc súng, châm chút xíu liền nổ, nếu anh là tôi tuyệt đối sẽ không muốn sống ở đó”
Triển Hành bắt đầu lải nhải lên án sự tích ngược đãi của hai lão ba đối với mình, Lâm Cảnh Phong nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng nói: “Bạn bè, người thân đã quá cưng chiều cậu rồi, như vậy không được”
Triển Hành nói: “Tôi kỳ thực không có bạn bè gì hết, bạn học đều không thích tôi mấy”
Lâm Cảnh Phong nói: “Hở? Cậu cũng biết người khác không thích cái tật xấu đó của cậu à?”
Triển Hành cười hì hì nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, rất bình thường mà, anh cũng chán ghét tôi sao, sư phụ?”
Lâm Cảnh Phong vốn muốn dựa theo nguyên tắc đối nhân xử thế giáo dục Triển Hành vài câu, nhưng rồi lại nói thật lòng: “Không ghét lắm”
Triển Hành vỗ lên lưng Lâm Cảnh Phong cái bốp: “Vậy là được rồi!” Sau đó tiếp tục chà lưng.
Lâm Cảnh Phong suýt nữa bị vỗ cho nội thương hộc máu, nửa ngày sau mới thấy đỡ lại.
Lâm Cảnh Phong xem thường nói: “Cậu chẳng qua tuổi còn nhỏ, mới bước vào thời điểm dậy thì muốn nói yêu đương này nọ thôi, mấy chuyện tình cảm này không phải như cậu nghĩ đâu, chừng nào trưởng thành sẽ hiểu, loại tâm tính này căn bản không phải là tình yêu”
“Anh cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu” Triển Hành nhéo nhéo mặt Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong nói: “Nói không chừng qua vài năm nữa, tính hướng của cậu lại thay đổi, hiện giờ chỉ là thằng nhóc tinh nghịch thôi. Hãy cứ xem tôi là bạn bè, là anh trai, là sư phụ, bất kể loại nào cũng đều tốt hơn cho cậu”
Triển Hành ngượng ngùng không nói gì, không có được bất cứ sự đáp ứng nào của Lâm Cảnh Phong, cậu nhớ tới lời của lão ba Lục Thiếu Dung: “Trên đời này không phải cứ tùy tiện bắt hai người gay ở cùng một chỗ, bọn họ phải nguyện ý tự động phối thành một đôi mới được”
Lâm Cảnh Phong lại nói: “Cậu chơi đủ rồi, cũng nên quay về bên cạnh cha mình, tiếp tục học tập đi. Cái xã hội hỗn loạn này rất nguy hiểm, cũng rất vất vả, muốn nhận người sư phụ này, thì đừng coi lời sư phụ như gió thoảng bên tai”
“Ừm” Triển Hành chà sạch vết mực, nói: “Anh tắm đi”
Cậu đứng dậy ra khỏi phòng tắm, tiếng nước lại vang lên, lát sau, Lâm Cảnh Phong tắm xong ra ngoài, nằm trên giường, mở máy điện thoại, không biết nhắn tin cho ai.
Triển Hành thì nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lâm Cảnh Phong, tuy đối lưng nhưng vẫn thấy rõ sườn mặt anh tuấn in trên cửa sổ sát đất của Lâm Cảnh Phong.
Tâm tư hai thầy trò khác nhau, không nói với nhau câu nào.
Cả đời Lâm Cảnh Phong gần như chưa từng nói những lời chân thành như vậy với ai, cái gọi là tâm sự với người mới quen, có lẽ chính là như thế. Một tháng trước, y vĩnh viễn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn những người xa lạ đến gần mình, tay lúc nào cũng cắm trong túi, nói chuyện không quá ba câu.
Nhưng trong lòng y, kỳ thực rất khát khao thu được một tiểu đồ đệ giống như Triển Hành vậy.
Vừa là người yêu, vừa là thầy trò, nếu có cơ hội sẽ bồi dưỡng một đứa trẻ cỡ mười hai tuổi, luôn mang nó theo bên mình, không để nó chịu nỗi khổ như lúc mình học nghề đã từng chịu, đem hết thảy những cái mình biết, không chút giấu diếm dạy cho nó, dẫn nó cùng đi mạo hiểm.
Dù sao cuộc sống một thân một mình cũng quá tịch mịch đi, huống hồ y lại là một tên trộm.
Nhưng người đó sẽ không phải là Triển Hành.
Thời điểm không hợp, tính cách không hợp, bối cảnh cũng không hợp_____bất luận là bối cảnh của Triển Hành, hay bối cảnh của chính Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong vừa nghĩ tới lệnh truy nã không ngừng của sư môn cùng với lão già sư phụ âm hiểm liền cảm thấy đau đầu, mỗi lần y thành công tránh khỏi đầu gió là lại phát hiện người của lão già phái ra như giòi trong xương, đuổi theo tới nơi.
Hơn nữa bây giờ lại lòi thêm đứa con ghẻ Triển Hành…Tâm tính Lâm Cảnh Phong đã dần dần thay đổi, y không thể lợi dụng Triển Hành xong rồi ném cậu ta lại, ít nhiều gì cũng phải làm hết trách nhiệm, rồi khuyên cậu ta trở về, bằng không mục tiêu quá dễ bại lộ, cũng rất nguy hiểm.
May mà mấy ngày qua lão già không áp dụng hành động gì, nhưng tại sao lão lại không có động tĩnh? Là đang chuẩn bị kế hoạch lớn nào sao?
Chuông cửa vang lên, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ngồi dậy cùng lúc.
“Để tôi” Lâm Cảnh Phong chỉ mặc một cái quần sịp đùi, đi ra mở cửa.
Triển Hành rút vào trong chăn, còn muốn nói gì đó, bất quá người ta đã “Từ chối khéo” rồi, tốt hơn mình đừng làm cho người ta ghét.
Người tới là Trương Soái.
“Tôi thực sự chịu không nổi cặp tình nhân kia nữa” Trương Soái cười nói: “Mượn phòng hai người lót ổ được không? Dù gì cũng là đàn ông cả mà”
Kiến Vĩ đi tìm Lệ Lệ, đương nhiên ngủ ở trong phòng cô ta, Lệ Lệ vừa khóc vừa quậy vừa la, thật lâu sau mới yên tĩnh trở lại, Trương Soái thấy tình hình không được tốt lắm, chỉ sợ cả đêm phải ngủ ngoài hành lang, bèn chạy qua đây ở nhờ.
Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Vào đi, chúng tôi chỉ là thầy trò, không phải tình nhân”
Triển Hành quấn mình thành con tằm, ngọ nguậy tới cuối giường, ló ra con mắt đen nhánh xoay tròn quan sát Trương Soái.
Trương Soái cười nói: “Quấy rầy hai người rồi…”
“Không sao” Lâm Cảnh Phong nằm lại giường.
Triển Hành nhắm mắt, một tay sờ trước người, tay kia vuốt ve lên xuống phân thân cứng thẳng của mình, đồng thời không ngừng hồi tưởng lại cảm thụ lúc bị đè lên cánh cửa đâm rút ban nãy.
Lúc tiến vào rất khó chịu, nhưng đẩy đẩy một hồi lại thấy thoải mái kỳ lạ, khi đó bị Lâm Cảnh Phong đâm đến cứng lên, quả thật có khoái cảm.
Chưa được bao lâu thì Triển Hành cũng bắn.
Di động reo báo tin nhắn tới, là một dãy số xa lạ: “Chạy đi đâu rồi? Làm gì đó? Mau quay về”
Triển Hành biết đây nhất định là số điện thoại của Lâm Cảnh Phong.
Cậu ngẫm nghĩ, sau đó cởi nút sơ mi, kéo cao lên tới xương quai xanh, quần áo xốc xếch, tay dính đầy dịch thể trắng nõn, mở khóa quần để nó mắc lỏng lẻo dưới chân, phân thân vẫn còn duy trì ở trạng thái bán cương.
Cậu giơ điện thoại lên, dựa vào cửa tự chụp cho mình một tấm, rồi gửi qua Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong nhận được reply, vừa mở ảnh ra lập tức đóng lại.
Y liếc nhìn người đối diện một cái, hai người đàn ông kia đều đang thu xếp hành lý, thế là nhịn không được mở hình ra coi, xem đến độ hầu kết trượt lên trượt xuống, máu sói sôi trào.
“Đệt” Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng mắng.
Triển Hành đẩy cửa quay về toa hạng nhất, sơ mi quần jean được mặc rất chỉnh tề.
“Hi” Triển Hành nói.
“Chào cậu” Người đàn ông ngồi trên giường gật đầu với cậu.
“Hi” Lâm Cảnh Phong lười biếng nói, nhìn Triển Hành một cái.
Trong mắt Triển Hành xuất hiện tiếu ý, Lâm Cảnh Phong dịch dịch về phía đầu giường nằm hờ, Triển Hành bèn không khách khí chen lên.
“Các cậu đi đâu chơi vậy?” Người đàn ông ở giường đối diện hỏi.
Lâm Cảnh Phong đáp: “Vũ Uy, tôi là người Cam Túc”
“A_____” người đàn ông trung niên kia nói: “Kết bạn nhé, tôi tên Địch Văn, người Đại Liên, đây là thiết tử* của tôi, Đường Sở” [*từ địa phương dùng để chỉ bạn bè rất thân của người dân vùng Đông Bắc, gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội Mông; quê Đường Sở là Đại Liên thuộc tỉnh Liêu Ninh]
“Chào hai cậu” Người đàn ông chừng ba mươi tuổi kia nói.
Người đàn ông hỏi: “Về nhà thăm ba mẹ hả?”
Lâm Cảnh Phong: “Thăm bà ngoại, tôi tên Lâm Sơn, Sơn trong phong lâm hỏa sơn; đây là con nuôi của tôi, Triển Tiểu Kiện”
Triển Hành: “Con cái con em anh á!”
Lâm Cảnh Phong: “Em cái con em mi á!”(1)
Lâm Cảnh Phong bật cười; đột nhiên Triển Hành cảm thấy bất thường, hỏi: “Hôm nay hình như anh nói nhiều hơn không ít nha”
Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Có sao?” Chợt ném điện thoại lên giường, duỗi tay ra, Triển Hành tự giác điều chỉnh vị trí, gối lên vai Lâm Cảnh Phong, để y ôm mình.
Địch Văn nói: “Cam Túc là nơi rất tuyệt, nhưng thiếu nước”
Lâm Cảnh Phong thản nhiên “Ừm” một tiếng, Địch Văn nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chuyến tàu này mất bao lâu mới tới Lan Châu?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Toàn bộ hành trình khoảng hai mươi hai tiếng, mấy anh lên xe ở Tế Nam hả?”
Địch Văn đáp: “Ừ, vậy là sáng sớm mai mới tới, cậu em, đánh bài không, dù sao cũng nhàm chán, chơi tú lơ khơ đi”
Lâm Cảnh Phong cất điện thoại, ngồi dậy đáp: “Đánh, Tiểu Kiện không chơi đâu, ba chúng ta chơi”
Triển Hành nằm trên giường nói: “Mấy người chơi đi, tôi không chơi…” Cậu nhìn hơn mười tin nhắn chưa được trả lời, quyết định tìm người tán gẫu chơi, đem niềm vui trong lòng chia sẻ một chút với người nào đó đáng tin.
Bởi vì sống suốt mười bảy năm trời, cuối cùng tại cố hương Trung Quốc cách xa nhà cả một đại dương, cậu đã bắt đầu được nói lời yêu thương đầu tiên trong đời.
—————————————————————————-
Chú giải:
(1) Chỗ này nếu bình thường sẽ nói là:
Triển Hành: “Con con mẹ anh á!”
Lâm Cảnh Phong: “Mẹ con mẹ mi á!”
Chửi vui với nhau thôi, nhưng do anh Phong trước giờ hay mắng “con em mầy!” thay cho “con mẹ mầy!”, nên ta giữ nguyên theo bản gốc luôn.