Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 220 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Trạm xe lửa Bắc Kinh:



Một người đứng trước lối ra, tây trang thẳng thớm, tai trái đeo một cái khuyên kim cương, phía sau có bốn tên vệ sĩ mặc đồ tây đen, đeo kính mát đi theo.



Triển Hành lập tức gào khóc: “Cậu hai ô ô ô oa oa oa_____”



Tôn Lượng: “Tiểu Tiện ô ô ô oa oa oa_____”



Hai cậu cháu cửu biệt trùng phùng, điều chỉnh tư thế cánh tay, mặt áp mặt ôm lấy nhau, Triển Hành ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên vai Tôn Lượng, lập tức cứng lên.



Tôn Lượng ô oa xong bèn tát vào đầu Triển Hành một phát: “Giờ mới chịu tới tìm lão tử”



Triển Hành hắc hắc hắc, theo Tôn Lượng lên xe, về nhà, ăn tiệc, làm cậu ấm.



Thượng Hải, dinh thự Lam.



Tại một cái bàn dài, mỗi đầu có một người ngồi.



Một đầu là lão già mặc Đường trang, lão già tóc bạc trắng đến sáng loáng, dùng sáp vuốt ngược ra sau đầu, để chòm râu dê, lông mày và chòm râu đều trắng tuyết.



Lão già được bảo dưỡng rất tốt, mặt mày hồng hào, hai tay chống gậy gỗ đặt giữa hai chân, trên ngón cái đeo một chiếc ngọc ban chỉ.



Chiếc ngọc ban chỉ đó Lâm Cảnh Phong nhận ra được, nó là vật Càn Long từng đeo.



Lão già nọ Lâm Cảnh Phong cũng nhận ra, tên Lam Đàm, người trong nghề gọi là ông Lam.



Lâm Cảnh Phong bị trói vào đầu kia của chiếc bàn dài, biết lần này có tiệc lớn ăn rồi_____một bữa tiệc cực hình.



Lâm Cảnh Phong nhìn chằm chằm vào lão già ở cuối bàn, lạnh lùng nói: “Sư phụ”



Lam Đàm đặt lọ thuốc hít lên bàn: “Không dám nhận, nghe nói, trong nghề Lâm tam gia đã tạo dựng được tiếng tăm rất to lớn!”



Lâm Cảnh Phong: “Đều do sư phụ dạy dỗ”



Lam Đàm như có điều suy nghĩ, nhìn Lâm Cảnh Phong một hồi, hai tên thủ hạ đeo kính râm đem tài vật tùy thân của Lâm Cảnh Phong đặt lên bàn.



Ví tiền, trọn bộ công cụ đạo mộ, điện thoại, giấy bom, một miếng ngọc bội hình tròn.



Lam Đàm hỏi: “Lão Tam, vật đâu?”



Lâm Cảnh Phong: “Đồ nhi không hiểu sư phụ đang nói gì, tập thơ Thương Ương Gia Thố hả? Sư phụ thích xem à?”



Lam Đàm bật cười, một người phụ nữ bên trái sau lưng nhẹ nhàng nói: “Nhiệm vụ sư phụ giao cho vợ của lão Nhị, tìm mảnh xương Phật ngàn năm trong ngôi cổ mộ Giao Châu, lão Tam tìm thấy chưa?”



Lam Đàm nhặt bạch ngọc long văn bội lên, hướng về phía ánh đèn xem xét, thuận tay ném trở về bàn, gây nên một tiếng vang trầm đục.



“Già rồi!” Lam Đàm run run nói.



Lâm Cảnh Phong nheo mắt, lời Bân tẩu lướt nhanh qua não, y trầm giọng nói: “Đại sư tỷ, chỉ thị tìm xương Phật là do các người phát sao?”



Người phụ nữ mặc sườn xám nọ chính là đại sư tỷ của Lâm Cảnh Phong, lúc này nhướng mày liễu lợt lạt trách mắng: “Lão Tam, cậu lúc nào cũng vậy, không nói chuyện, cũng không chịu nói lời thật”



Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi quả thật không thấy xương Phật, đồ trong mộ mang ra đều ở đây”



Đại sư tỷ dịu dàng nói: “Tiểu Song”



Gã đàn ông bị cái kính râm to đùng che khuất nửa bên mặt đứng sau lưng người phụ nữ khàn khàn nói: “Dạ”



Lâm Cảnh Phong nháy mắt khó có thể tin mà chấn động thân thể.



Giọng nói ấy quá quen thuộc! Dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng nó vẫn lưu giữ trong não y rất lâu.



“Tiểu Song?” Lâm Cảnh Phong run giọng gọi.



Gã đàn ông kia tháo kính râm xuống, lễ phép gật đầu: “Chào tiểu sư thúc”



Lâm Cảnh Phong: “Cậu…Tiểu Song?!”



Gã đàn ông nói: “Tiểu sư thúc, hiện giờ tôi tên Vương Song”



Tiểu Song chưa chết! Đầu óc Lâm Cảnh Phong choáng váng, nhìn chằm chằm vào gã, gương mặt gã gần như đã bị hủy hoại toàn bộ, từ xương gò má trở lên cho tới trán không biết bị cái gì thiêu đến nổi bóng, da khóe mắt rách lộ ra vết khâu chồng chéo, từ huyệt thái dương tới tai trái, da đầu lồi lõm, không thể mọc tóc, rất giống một con quái vật.


Bầy linh dương bị hoảng sợ bắt đầu chạy trốn.



Phía xa ngân vang tiếng ca dao vút bay mà cổ kính, Triển Hành chợt phát hiện ra mình đã đổi sang bộ trang phục dân Tạng, chân trần đứng trên mảnh đất đen băng giá.



Tiến một bước về phía trước chính là vùng đất lạnh, còn lùi về sau thì là bụi gai.



Sau bụi gai mai phục mấy chục gã đàn ông, đều vận trang phục Tạng, võ bào lụa xanh, bên hông thắt đai vàng rộng thùng thình, ai cũng giắt Tạng đao, trên gương mặt đều ửng màu đỏ cao nguyên do trường kỳ phơi tia cực tím mà thành.



Bọn họ giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Triển Hành nghe không hiểu, vài người đàn ông tộc Tạng nói chuyện thần tốc, dường như đang xin chỉ thị của thủ lĩnh bọn họ.



Thủ lĩnh là một vị tráng hán lưng hùm vai gấu, bả vai rộng lớn, cần cổ ngăm đen, trên gương mặt là ánh mắt mang nét thâm thúy đặt trưng của tộc người Thổ Phiên cao nguyên, râu quai nón không thể che hết dung nhan tang thương và anh tuấn của hắn.



Vương tử cao quý! Tang thương mà kiên cường rắn rỏi! Mãnh nam khôi ngô!



Loại đàn ông này_____Triển Tiểu Tiện thích. nhất!!!



Triển Hành lập tức phấn khích lên, cũng chả thèm quản có phải đang nằm mộng hay không, lập tức như hổ đói vồ mồi muốn nhào qua dê xồm!



Vị thủ lĩnh tráng hán kia thấp giọng nói một câu, âm tiết từ tốn mà âm trầm, kế tiếp rút Tạng đao bên hông ra rống lớn một tiếng.



Phía cuối ngọn núi tuyết, một đội tăng lữ chậm rãi đi tới, Tạng đao trong tay tráng hán hợp làm một sắc cùng dãy núi tuyết trùng diệp chạy dài vạn lý, suất lĩnh hơn trăm người lao ra khỏi bụi gai!



Triển Hành chợt mở to hai mắt giữa ánh mặt trời ban mai, cả căn phòng lóng lánh vàng trong tia nắng sáng, khối ngọc thạch hình vuông trên tủ đầu giường đang lẳng lặng phát quang.



Cảnh mộng của cậu dừng vào khoảnh khắc tráng hán vung đao, Lạt ma hồng y đầu lìa khỏi cổ, chỗ cổ cụt máu phún đầy trời.



Ánh dương sớm hắt vào phòng, bị bức rèm cắt thành từng mảnh nhỏ, chiếu lên khối ngọc thạch vuông trong suốt lóng lánh, giữa ngọc thạch dường như lưu giữ kim quang mặt trời, trong mông mông lung lung, một tia nắng xoay tròn ở giữa khối đá bán trong suốt.



Triển Hành nhặt lên nhìn thoáng qua, phát hiện ba lô của mình đã được dọn ngăn nắp rồi, đồ đặc đặt chỉnh tề ở trên bàn.



Cậu xuống giường nhấn chuông, lập tức có người tới hầu hạ, người giúp việc bảo Tôn Lượng đang ở phòng khách nói chuyện, mời sanh gia ra ngoài hoa viên dạo chơi trước, rồi sau đó cùng nhau ăn điểm tâm.



Triển Hành đánh răng, mặc đồ ngủ xuống lầu, khi đi qua phòng khách thì liếc nhìn vào trong.



Tôn Lượng đang trò chuyện với một học giả đeo kính tóc bạc trắng, sau ghế sô pha của vị học giả có một hắc y nhân khôi ngô cao lớn, đeo kính râm đang đứng.



“Nhậm tiên sinh” Vị học giả kia nói: “Khóa đề của chúng ta đã có đột phá mang tính giai đoạn rồi”



Tôn Lượng nói: “Viện trưởng, tôi họ Tôn”



Học giả vội sửa miệng: “Vâng, Tôn tiên sinh, thật xin lỗi vì đã tới phiền ngài sớm như vậy, học viên của chúng tôi trước giờ…”



Triển Hành biết mấy năm trước Tôn Lượng có tài trợ cho một học viện lịch sử Bắc Kinh nào đó, xuất vốn thiết lập một khoản học bổng, thầm nghĩ chắc là báo cáo cuối kỳ thôi, cũng không hiếm lạ gì, đang muốn xoay người rời đi thì chợt nghe bên trong viện trưởng nói một câu.



“Lần này khu tự trị Tây Tạng đối với chính sách khảo cổ của vùng Zanda, Ali hình như hơi buông lỏng, lại có người phát hiện ra di chỉ Cổ Cách mới ở biên cảnh, bên trong có liên quan tới những tài liệu trân quý như ‘Tiền Hoằng kỳ’*, ‘Thức tàng’. Các học sinh sắp kết thúc kỳ nghỉ đông rồi, tôi cảm thấy đây chính là một cơ hội nghiên cứu khảo sát và thực tập rất tốt” [*là giai đoạn trước khi phát triển của Phật giáo Tây Tạng]



Lòng hiếu kỳ của Triển Hành gần như được thổi bùng lên ngay tức khắc.



Di chỉ của vương quốc Cổ Cách? Là hành động tuyệt diệt toàn bộ Phật giáo Tạng truyền hơn trăm năm do vị Lãng Đạt Mã bất kính thần minh gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần kia gây nên sao?



Triển Hành đi vào phòng khách, hiếu kỳ hỏi: “Không phải Cổ Cách ở biên cảnh sao? Mấy năm gần đây quốc gia đã cho phép đội ngũ khảo cổ vào rồi mà?”



Viện trưởng không biết Triển Hành là ai, Tôn Lượng bèn giới thiệu: “Đây là con của em trai kết nghĩa tôi, Triển Hành”



“Triển Hành?” Người đàn ông cao lớn sau lưng viện trưởng liếc Triển Hành một cái qua lớp kính râm.



Tráng hán nọ tháo mắt kính xuống, lộ ra đôi con ngươi màu nâu cọ, lễ phép nói: “Chào cậu, tôi tên Hoắc Hổ”



Đôi mắt Hoắc Hổ rất đẹp, giống như được ngâm trong hổ phách, đồng tử lóng lánh những đường vân y hệt mắt mèo.



Triển Hành: “??”



Cậu chợt nảy sinh một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.



Viện trưởng ra hiệu Hoắc Hổ chớ có nói nhảm, đứng lên mời: “Thì ra là con trai của Lục quán trưởng, mời ngồi”



Triển Hành cười nói: “Lục Thiếu Dung vẫn chưa phải quán trưởng đâu. ‘Thức tàng’ ngài đề cập lúc nãy cháu đã từng nghe nhắc đến rồi, thực sự có chuyện này sao?”



———————————————–