Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 336 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Hoắc Hổ kỳ thực rất sành ăn.



Sáu gói khô bò gồm vị cay, ngũ vị hương, vị hải sản, vị thịt nướng, vị tự nhiên và vị mật ong, hắn biết kết hợp mỗi hai vị với nhau, sau khi bóc ra trộn lại nhai chung, tạo thành mùi hương rất độc đáo, có khi ăn chung ba vị, thậm chí ăn một hơi sáu vị cùng lúc, hết sức đa dạng, đôi lúc còn bóc hết vỏ các viên khô bò ra, rồi bỏ chung trong một cái túi, để tiện phối hợp các kiểu vào mọi lúc mọi nơi.



Dữ dội hơn là còn đem khô bò nhúng với sữa tươi…



Lâm Cảnh Phong rốt cuộc nhịn hết nổi.



“Cất quà vặt của anh vào đi, tráng sĩ” Lâm Cảnh Phong chẳng chút biểu cảm nói: “Giờ là lúc ăn cơm”



Hoắc Hổ vội cất quà vặt vào.



Ba người xuống xe tại Liễu Châu, Lâm Cảnh Phong quen đường quen lối, có vẻ đã từng đi qua nơi này rồi, y dẫn Hoắc Hổ và Triển Hành tới bên sông Liễu, lên một chiếc thuyền chài.



Đang độ rét đậm, nhưng khu vực lưỡng Quảng* cũng không lạnh lắm, ánh nắng ấm áp, mặt sông hây hẩy gió, so với Lhasa quả là một trời một vực. [*chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây]



Trong quán ăn thuyền chài đặt một khúc cổ tranh, Hoắc Hổ dáng người cao lớn, khoanh hai tay lại nằm ườn ra bàn phơi nắng ngủ gật, Triển Hành nhận thực đơn, nói: “Em đâu có phải mèo”



Lâm Cảnh Phong gọi vài món tôm cá tươi, mỉa mai: “Em mẹ nó chính là mèo quý tộc thuần chủng, lão tử kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ cho em mua đồ ăn”



Triển Hành cười nói: “Em chỉ cần ăn chút bún ốc là được rồi”



Lâm Cảnh Phong gọi thức ăn xong, trầm mặc mà ngồi, Triển Hành lại dán dính lên, hỏi: “Vợ à, cưng đang nghĩ gì thế?”



Lâm Cảnh Phong: “Gọi chồng, đang nghĩ tới tiểu Song”



Triển Hành: “Ờ”



Cả nửa ngày Triển Hành cũng không lên tiếng, Lâm Cảnh Phong hờ hững nói: “Tiểu Song chính là người Liễu Châu”



Triển Hành không tiếp lời, Lâm Cảnh Phong nhìn ra ngoài lan can, nói: “Em có biết đó là nơi nào không?”



Ven bờ sông Liễu là các nhóm dân cư, ở trước bờ kè đặt không ít băng đá, ngoài công viên có khá nhiều người ngồi.



Triển Hành nghiêng đầu nhìn một hồi, thấy một thiếu niên ngồi trên băng đá, sau đó có một người trung niên tới ngồi bên cạnh cậu ta nói vài câu.



Triển Hành khó hiểu, Lâm Cảnh Phong nói: “Là nơi đồng chí tụ hội, những người đồng tính độc thân sẽ tới nơi này tìm bạn, tiểu Song chính là người Liễu Châu”



Triển Hành im lặng gật đầu, dường như mường tượng được cảnh Lâm Cảnh Phong và Vương Song sóng vai ngồi cạnh nhau thật lâu trước đây. Còn tình hình thực tại là: trên dãy ghế, người trung niên nọ đưa tay khoác lên vai thiếu niên.



Thiếu niên đang uống coca, bỗng phun phèo ra ngoài.



Lâm Cảnh Phong: “Tiểu tử nọ thoạt nhìn không giống người bản địa”



Bên bờ sông thiếu niên đem ba lô ném ra sau lưng, đứng dậy muốn đi, người trung niên nọ đuổi theo, chốc lát sau, thiếu niên rút một khẩu súng từ bên hông ra, ánh bạc lấp lánh, đó chính là khẩu Desert Eagle mà Lâm Cảnh Phong hay dùng.



Đường Du chỉa súng lên trán người nọ.



Đường Du quả thật tức muốn nổ phổi luôn rồi, từ khi rời doanh trại ngầm của Hoa Nam kiếm ra ngoài tới nay chưa từng gặp được chuyện nào hài lòng, thẻ căn cước không mang, tiếng Triều Châu nghe cũng chả hiểu.



Rời khỏi khu vực Triều Sán ngôn ngữ có thông hơn một chút, Đường Du lên xe lửa muốn dạo chơi đây đó, mục tiêu đầu tiên chính là Liễu Châu, sau khi xuống xe cậu vừa tìm đại một nơi nào đó ngồi thì lại bị trêu ghẹo.



Đường Du cất súng vào, người trung niên nọ há miệng trợn mắt té xỉu, Đường Du đi dọc bên bờ sông một hồi, thầm nghĩ trước tiên phải tìm nơi nào đó ngồi cái đã, thế là cậu xoay người rời đi.



Đường Du mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo len đen, cổ áo sơ mi được giặt trắng như tuyết, lận ra ngoài theo đường chữ V, tay áo xoắn cao, đầu tóc rối bời, trắng trẻo tuấn tú, mặc quần tây, mang giày da, sau đeo cái balô laptop, bộ dáng thoạt nhìn khá giống Triển Hành, như một học sinh.



Triển Hành nói: “Cậu ta dùng súng giống anh kìa, cậu ta làm gì nhỉ?”



Lâm Cảnh Phong làm động tác ‘Suỵt’: “Nhỏ tiếng chút, anh không rõ, nhìn dáng vẻ không giống người đồng đạo, đừng quan tâm nữa, chúng ta ăn xong rồi di”



Lâm Cảnh Phong tính tiền, lúc đi qua cửa tiệm, chợt thoáng thấy sau rèm châu có một người phụ nữ mặc sườn xám màu chàm đang thờ ơ xem sổ sách.
Triển Dương ném điện thoại: “Cái thằng khùng, nửa đêm nửa hôm gọi điện về hỏi tiểu Mao ngủ chưa”



Lục Thiếu Dung: “Con nó nhớ nhà đó, tìm thời gian hảo hảo nói chuyện với nó đi, kêu nó về”



Giờ Triển Dương mới hiểu ra, bèn lấy điện thoại muốn gọi lại, nhưng Lục Thiếu Dung trở mình ôm lấy hắn, nói: “Thôi, tạm thời mặc nó đi, nó nghĩ thông suốt sẽ gọi lại thôi”



Hoắc Hổ thấy vành mắt Triển Hành ửng đỏ, ngồi một mình ở góc tường, thầm nghĩ chắc lại cãi nhau với ba mẹ rồi!



Hoắc Hổ không biết an ủi người khác, nhưng cũng có lòng nhiệt tình, hơn nữa Triển Hành buồn bã chính là chuyện lớn, vì thế đến ngồi bên cạnh Triển Hành, nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc cả nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.



“Triển Hành, chúng ta đi tiểu đi”



Núi Kê Khiếu, vào đêm, mây đen che trăng, bốn phía lặng ngắt như tờ.



Lâm Cảnh Phong điều khiển một chiếc xe jeep ngừng ở chân núi, đây là nơi hẻo lánh nhất ở ngoại ô phía tây Liễu Châu, và là phía chân núi vắng vẻ nhất của núi Kê Khiếu, không có thôn trang, cũng chẳng có đồn trạm, có một con đường hoang thông lên trên núi, đêm đen như một thứ mực đậm đặc bao trùm cả khu vực đồi núi.



Lâm Cảnh Phong: “Tiếp theo phải đi thế nào?”



Tống Thần Vũ: “Tắt đèn xe, để tránh phiền phức, bên kia có con đường nhỏ, men theo đó mà lên là có thể tới được nhà máy bỏ hoang thời Dân quốc”



Ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng không có, Triển Hành loáng thoáng cảm thấy mình đã quay ngược trở về thời Dân quốc hơn trăm năm trước, ô tô lái men theo con đường đá vụn gập ghềnh, đèn xe đã bị Lâm Cảnh Phong tắt đi.



Tống Thần Vũ nói: “Tam gia, để tôi lái”



Trước khi ánh sáng biến mất, Triển Hành nhìn thấy bên đường đầy cỏ dại, hẳn rất lâu rồi không có ai đi qua con đường này.



Kiến trúc hai bên đường đen kịt, mây đen tản đi, vầng trăng lưỡi liềm trên kẽ mây hắt ánh sáng mờ ảo xuống.



Vách tường hai bên đường xám xịt, đọng vết nước mưa và nấm móc do năm tháng xói mòn, có vài vách tường còn dán mấy tấm bùa lớn, trên vài cánh cửa thậm chí còn có giấy niêm phong.



Chợt có một người phụ nữ đứng sau cửa, trên tay ôm một đứa bé, tóc tai rối tung nhìn Triển Hành.



Triển Hành kinh hãi: “Có người!”



Hoắc Hổ ban ngày ngủ gà ngủ gật, nhưng ban đêm tinh thần rất hăng hái, vội hỏi: “Đâu?”



Triển Hành chỉ ra ngoài cửa sổ, khi Hoắc Hổ quay đầu qua thì mây đen lại che lấp mặt trăng, Tống Thần Vũ ngừng xe, bên ngoài chẳng hề có gì hết.



“Em lại nổi cơn điên à” Lâm Cảnh Phong nói.



Triển Hành vội vã liếc nhìn, nhưng chẳng thấy gì, cậu bán tín bán nghi gật đầu, trong não toàn là hình ảnh người phụ nữ mặt mày trắng toát kia.



Hồ Dương xen miệng vào: “Vào thời Dân quốc nơi này là ký túc xá của nhà xưởng, sau khi Bạch Sùng Hi đi đã bỏ hoang mấy chục thập niên, lúc đó ông nội tôi lái qua nhà xưởng lần nữa, thấy vẫn còn thiết bị vận hành. Giờ con đường này đã hai mươi năm rồi không có ai lui tới. Liễu Châu khai phá thành thị mới đều tập trung ở ngoại ô phía đông, gần Quế Lâm, còn ngoại ô phía tây chẳng biết vì sao đó giờ chẳng thấy ai, tất cả thôn trang đều di tản cả rồi”



Trong vòng mười dặm đều không một bóng người, ngay cả trạm gác cũng chả có, Lâm Cảnh Phong nhấn mở cửa sổ xe, nhoài nửa người ra ngoài nhìn.



Ở cách đó thật xa thật xa, thành phố Liễu Châu ánh đèn thưa thớt, nơi này đã cách nội thành Liễu Châu mấy chục km, sắp sửa tới huyện tự trị của tộc Yêu Lão luôn rồi.



Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ, vậy cũng vừa khéo, núi đồi hoang vắng, cho dù có gây ra động tĩnh gì cũng không đến nỗi gọi cảnh sát tới.



Lâm Cảnh Phong ngồi trở về vị trí: “Về sau tại sao công xưởng lại đóng cửa?”



Hồ Dương nói: “Có quỷ”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Hồ Dương: “Nghe bảo ban ngày không sao, nhưng vào đêm các thiết bị trong nhà máy sẽ tự hoạt động, công nhân trực đêm thường gặp sự cố, chết hết mấy nhóm rồi, mọi người trong phòng thường trực đều phát điên, cuối cùng chính phủ dời vị trí nhà máy qua tân khu đông, nơi này liền bị bỏ hoang”



——————————————————-