Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 337 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Lâm Cảnh Phong dẫn theo rất nhiều người, nhưng Đường Du chỉ có một thân một mình.



Đường Du đứng trong lòng núi Kê, cậu đang tìm xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, cậu đưa tay đè lỗ tai, nơi đó có đeo một cái máy ear zoom, ngoại trừ tiếng gió ù ù thì chẳng còn âm thanh nào khác.



Cậu ra ngoài lần này mục đích là để đi chơi, sẵn tiện sưu tập tư liệu luôn.



Súng ống toàn chuộng mấy món nghiệp dư, trong tay Đường Du có một bản vẽ súng bắn tỉa do thiên tài thiết kế súng vào thời Liên Xô cũ Mikhail Timofeyevich chế tạo ra, nhưng cậu còn thiếu vài kết cấu linh kiện.



Tác phẩm của thiên tài thường có sẵn tính siêu việt và sự bền chắc, Mikhail chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, súng ống do ông thiết kế đã vượt qua mọi thời đại, không bao giờ bị thời gian đào thải, trăm năm mà chẳng suy suyễn_____AK47 chính là ví dụ tốt nhất.



Khẩu AK47 đầu tiên ra mắt vào năm 1947, trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng mà vẫn chưa bị vứt bỏ.



Nhưng vào trước 1949, Mikhail từng thiết kế một loại súng trường tự động khác, tuy nhiên lực phản chấn của loại súng trường này quá lớn, nên không thể bán chạy, cuối cùng trở thành hàng tồn kho. Đường Du có được một tấm bản vẽ, định theo đó cải tiến loại súng trường này, điều chỉnh xong sẽ làm lại một khẩu, nhưng từ năm 1927 nó đã ngừng sản xuất rồi. Bản vẽ đầy đủ nằm trong kho hồ sơ nước Nga, Đường Du vô phương đọc được, nhưng cậu biết nơi sản xuất loại linh kiện này, chính là ở trên địa bàn của Bạch Sùng Hi – tập đoàn quân phiệt Quế hệ. Nhà máy vũ khí bỏ hoang đã hơn trăm năm, tuy phần lớn thiết bị đều đã gỉ sét, song vẫn còn nguyên vị trí, chỉ cần tìm được khuôn đúc, phân tích dây chuyền sản xuất là không khó để tái chế lại số linh kiện kia.



Vì thế Đường Du một thân một mình tới đây.



Toàn thân Đường Du trang bị đầy máy móc công nghệ cao, nào là kính quét tia hồng ngoại có thể giúp cậu phân biệt hết thảy vật thể phóng xạ nhiệt năng xung quanh, nào là máy ear zoom mini lọc tạp âm, giúp thính giác cậu bao phủ diện tích lên đến 9km2, dưới sự trợ giúp của nó, Đường Du có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu của con chuột đồng bên kia đỉnh núi.



Đường Du mở laptop, khởi động thiết bị quét hình nhà máy hoang, đúng lúc này, cậu nghe thấy từ trong máy ear zoom truyền ra âm thanh động cơ.



1h đêm, đã quá giờ Tý, khắp nơi đen kịt một mảnh.



Lâm Cảnh Phong dừng xe phía sau một gian nhà máy, lái vào trong sân, mượn bức tường che giấu xe jeep. Tuy nơi này không có cảnh sát tới, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.



Triển Hành xuống xe, Lâm Cảnh Phong dẫn mọi người đi dỡ đồ xuống.



Triển Hành cứ cảm thấy trong này có cái gì đó, cậu lấy đèn pin rọi rọi, tiến sát đến cửa sổ nhà máy dòm vào, bên trong truyền ra một tiếng lộp bộp.



“A a a_____!” Triển Hành phát điên gào thét.



Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ, Hồ Dương, Tống Thần Vũ, Trương Huy năm người đang khuân đồ, thình lình bị dọa muốn nhảy dựng.



Lâm Cảnh Phong nạt: “La cái gì! Làm hết hồn hết vía”



Đường Du núp dưới một cỗ máy thình lình nghe tiếng rống của Triển Hành ở bên ngoài, lập tức trong đầu kêu ông một tiếng, thiếu chút nữa vỡ màng nhĩ.



Triển Hành: “Giúp không khí sôi động chút ấy mà”



Mọi người: “…”



Tống Thần Vũ đánh giá: “Cậu em hài hước thật” Tiếp theo tỏ vẻ dở khóc dở cười, khuân rương nước tinh khiết xuống. Cách đó không xa chính là hầm trú ẩn, bọn họ dỡ hàng xuống, chuẩn bị mang đồ vào trong đó.



Triển Hành: “Bên trong hình như có người?”



Lâm Cảnh Phong: “Chuột đó, chẳng có ai đâu”



Triển Hành đẩy đẩy cánh cửa sắt gỉ sét, đi vào trong.



Gió núi lạnh lẽo thổi lùa vào, Triển Hành lấy đèn pin chiếu tứ phía, chuột cũng chả có lấy một mống, ánh đèn pin chiếu lên thiết bị cơ khí trong bóng tối, đó là một cái bàn cán thép, trải qua trăm năm, băng chuyền bên trên đã trở nên mục nát, kế bên còn có máy đục sắt thép, mũi khoan của nó dừng ở giữa không trung, đã gỉ sét non nửa.



Lúc này Đường Du đang núp dưới bàn cán.



Có một cánh tay vỗ vỗ lên vai Triển Hành.



“Oa a a_____!” Triển Hành xù lông gào lên.



Lâm Cảnh Phong: “Đừng có giả bộ dễ thương”



Đầu Đường Du lại kêu ông một phát, hiệu quả của máy ear zoom quá tốt, giống như Triển Hành đang trực tiếp hét to vào lỗ tai cậu vậy, Đường Du suýt nữa hộc cả máu.



Triển Hành: “Hắc hắc hắc”



Triển Hành tắt đèn pin, ngoài cửa sổ vầng trăng lại nhô ra, ánh sáng mông lung xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nứt vỡ chiếu vào nhà máy hoang, Lâm Cảnh Phong cởi găng tay xuống, tùy tiện tìm một nơi dựa vào, nói: “Qua đây”
Triển Hành: “Trong lòng núi có người đang đánh nhau…đang đấu súng! Họ truy đuổi chúng ta sao?”



Lâm Cảnh Phong quyết định thật nhanh: “Mọi người, lập tức rút vào! Tôi kêu Hoắc Hổ ra tiếp ứng mọi người, bỏ hết toàn bộ đồ đạc đi!”



Trương Huy nghe được câu này, bèn quay lưng bỏ chạy, đuổi theo Tống Thần Vũ, lúc sắp đi ném lại một câu: “Cậu vào trước đi, bảo vệ tốt chính mình”



Triển Hành: “Bọn họ đi hết rồi! Đi xem xét tình hình…Em thì sao đây?”



Trong ngoài hầm trú ẩn, đội thăm dò đã bị tách làm hai nhóm, nếu đám người Lâm Cảnh Phong tùy tiện ra khỏi hầm, rất có khả năng sẽ lọt vào mai phục, mà nếu Triển Hành quay vào trong hầm, thì Trương, Tống hai người khi quay về cũng dễ bị mai phục.



Vô hình trung Triển Hành trở thành then chốt liên hệ trọng yếu của hai tốp, hơn nữa còn ở dưới tình huống địch ta chưa rõ.



Lâm Cảnh Phong hơi chần chừ, rồi nói: “Em có thể ở ngoài tiếp ứng không?”



Triển Hành hơi suy tư, bèn hiểu ra, cậu chạy qua con đường nhỏ đối diện, trốn vào trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, khẩn trương nhìn về đằng xa.



“Đừng nói chuyện, tiểu sư phụ, em núp rồi” Triển Hành nói vào bộ đàm: “Nếu có người tới em sẽ bấm bộ đàm”



Nói xong cậu nhấn vài cái lên nút trò chuyện, trong bộ đàm của Lâm Cảnh Phong đang ở sâu dưới lòng đất truyền ra tiếng điện lưu.



Lâm Cảnh Phong lập tức nói: “Hoắc đại ca ra ngoài tiếp ứng bọn họ. Hồ huynh đệ, chúng ta chọn một nơi mai phục”



Triển Hành núp trong bụi cỏ, Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Cố gắng đừng ra tay tấn công người…”



Triển Hành bấm bộ đàm hai cái, Lâm Cảnh Phong lập tức im lặng.



Triển Hành lại ngồi một hồi, lùi ra phía sau một chút, nhìn trái nhìn phải, thình lình phát hiện sau bức tường vây nhà xưởng có một người đàn ông đang đứng.



Triển Hành suýt nữa gào thành tiếng, động tác mai phục của cậu cư nhiên đã bị người ta phát hiện ra rồi, người đàn ông nọ dựa vào tường vây, yên lặng bất động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.



Triển Hành cầm mũi tên chỉ vào hắn, chậm rãi tiếp cận, không rõ người nọ còn sống hay đã chết, cậu đi gần tới vài bước. Chỉ thấy người đàn ông nọ đội một chiếc mũ beret màu lục, mặc cái áo khoác lính màu nâu, trong tay cầm điện thoại, hắn vuốt vuốt mũi, cúi đầu chuyên tâm nhìn màn hình điện thoại.



Triển Hành quan sát chốc lát, thấy trên áo khoác lính của người đàn ông nọ có gắn một chiếc huy chương, trên huy chương là một thanh kiếm, có thể khẳng định người này là bạn chứ không phải địch, bèn cất cung tên vào, tiến lên gọi: “Này”



Người đàn ông nọ không hề ngẩng đầu, trong lỗ tai hắn nhét headphone, dường như hoàn toàn không nghe thấy Triển Hành.



Triển Hành hiếu kỳ liếc mắt một cái, thấy trên màn hình điện thoại là bốn con Teletubbies đang nhún nhún nhảy nhảy.



“Mặt trời xuống núi rồi_____Teletubbies về nhà thôi_____”



Triển Hành: “…”



Nón xanh xem xong, cất điện thoại, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.



Triển Hành: “Anh…anh là…”



Nón xanh cởi mũ beret của mình xuống, lễ độ nói: “Chào cậu, tôi tên Thanh”



Triển Hành lập tức nhớ ra: “Đỏ, Lam, Thanh, Kim…Anh là…Anh biết chú Đỏ phải không? Anh tới nơi này làm gì?”



Nón xanh: “Tủ lạnh trong nhà hỏng rồi, tôi tới bắt thằng nhỏ đi bụi về”



Triển Hành: “???”



Triển Hành: “Anh cũng là…lính đặc chủng”



Nón xanh nghiêm túc nói: “Lính đặc chủng đã không còn thịnh hành nữa, thân phận chân chính của tôi là giữ trật tự đô thị”



Triển Hành: “…”



—————————————————–