Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 347 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Cơm nhà nấu vĩnh viễn là ngon nhất, giường nhà mình cũng vĩnh viễn ngủ thoải mái nhất. Triển Hành bước vào nhà, bắt đầu tưởng tượng miên man.



Thật nhiều năm sau, cậu cưới vợ, sinh con, vào một mùa thu, lúc tổng vệ sinh vợ cậu nhặt ra một khung hình đựng trong hộp giấy, trên đó là bức ảnh chụp Lâm Cảnh Phong và Triển Hành trong mộ huyệt.



“Đây là ai?”



Triển Hành đáp lấy lệ: “Bằng hữu quen ở Trung Quốc lúc bỏ nhà đi bụi hồi nhỏ thôi. Đừng nhìn nữa, chẳng qua chỉ là một đoạn hồi ức”







Lục Diêu nằm ườn trong phòng khách gọi điện thoại, cô đảo đảo tròng mắt: “Về rồi à~. Sao miệng méo xẹo thế kia? Ai ăn hiếp anh hả~?” Xong định qua chào đón.



Ý thức của Triển Hành bị kéo về hiện thực, cậu lên lầu nghỉ ngơi, tắm rửa thay y phục: “Lisa đâu, em không có để cô bé chết chứ?”



Lục Diêu: “Cuối cùng ông nội cũng đã thương lượng xong với nhà trường rồi, còn anh thì sao, lần này đi chơi thế nào?”



Triển Hành ỉu xìu: “Phỏng chừng qua một thời gian nữa phải về lại Trung Quốc” Đoạn không lên tiếng nữa.



Sau khi về nhà hết thảy đều vẫn như cũ, Lục Thiếu Dung và Triển Dương chẳng hỏi gì cả, giống như mấy lúc nghỉ phép hay về nhà vậy thôi.



Cơm chiều xong, người giúp việc dọn bàn, bưng một bộ trà cụ lên, Triển Hành biết lão cha mình sắp vặn hỏi rồi.



Lục Thiếu Dung ở phòng khách lên mạng, Lục Diêu đã về phòng, chỉ còn lại hai cha con Triển Dương và Triển Hành ngồi ở hai bên bàn cơm.



Triển Dương hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói: “Tiểu Tiện, rốt cuộc cũng có thể mặt đối mặt nói chuyện với con rồi”



Triển Hành gục lên bàn, không lên tiếng.



Triển Dương châm một chung trà đạo, dùng ba ngón tay bưng đặt xuống trước mặt Triển Hành, Triển Hành đưa đầu ngón tay gõ gõ bàn cơm, ý bảo cảm ơn.



“Làm sao vậy?” Triển Dương dựa vào lưng ghế: “Lần này đi Trung Quốc có thu hoạch gì không?”



Triển Hành tiêu cực chống đối: “Không có_____”



Triển Dương: “Thằng bé họ Lâm kia đâu? Rõ ràng cha đã yêu cầu cậu hai con mua luôn cho nó một tấm vé máy bay mà, tại sao nó không về chung với con, ưm hửm?”



Triển Hành: “Con có biết đâu, cậu hai cưỡng ép trói con về đó. Chẳng biết tại sao lại bỏ rơi anh ấy”



Triển Dương lý giải gật đầu: “Vậy càng tốt, quên cậu ta đi, quý sau đi phỏng vấn, cha đã liên hệ với vài trường rồi, học ở New York thế nào? Cuối tuần về nhà cũng tiện hơn”



Triển Hành: “Không, con muốn về Trung Quốc tìm tiểu sư phụ”



Trán Triển Dương nổi gân xanh.



“Nghe này, con trai” Triển Dương nói: “Đây chỉ là mối tình đầu của con mà thôi, cả đời người, trong sinh mệnh con còn có rất nhiều khách qua đường…”



Triển Hành: “Cha đang nói gì vậy! Tụi con vẫn chưa chia tay mà, nếu không phải bị mấy người tóm về, hiện tại chúng con vẫn còn ở bên nhau!”



Triển Dương: “Con phải học được cách chọn lựa! Sau này còn có người tốt hơn nữa!”



Triển Hành: “Cảnh Phong đã đủ tốt rồi! Có lẽ trong cuộc đời sau này của con sẽ xuất hiện người khác tốt hơn anh ấy, nhưng đối với con mà nói, có anh ấy là đủ lắm rồi”



Cha con hai người hơi trầm mặc, Triển Hành loáng thoáng có thể cảm giác được lửa giận của cha cậu, nhưng cậu không thể nhượng bộ được, Lâm Cảnh Phong cái gì cũng không có, y tự bế, y cố chấp, y chỉ có mình cậu, nếu nhường một bước, Triển Hành hiểu rất rõ thứ gì sẽ chờ đợi họ_____đó là Thái Bình Dương vô biên vô tận kia, và trong năm tháng sau này, cảm tình sẽ dần phai nhạt, rồi chẳng còn đọng lại gì nữa.



Triển Hành uống chung trà đạo, vị đắng qua đi, đọng lại dư âm vị ngọt.



Triển Dương không nổi giận, chỉ hỏi: “Con cảm thấy, cậu ta là người thế nào?”



Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Rất bảnh”



Triển Dương: “…”



Triển Hành: “Đối với con rất tốt, rất thông minh, không hoa tâm, sống tình nghĩa với bạn cũ, giống như cha vậy”



Triển Dương: “Giống cha?”



Triển Hành: “Đúng, nhưng không có xấu tính và tự đại như cha”



Triển Dương thấy sướng lâng lâng, đây là lần đầu nghe thằng con thổ lộ lời thật lòng từ khi nó mười lăm tuổi tới nay, Triển Dương đắc ý nói: “Cái gì mà xấu tính chứ? Còn không phải tại tụi con sao? Trên thế giới này, người như cha bây…”



Lục Thiếu Dung đúng lúc cắt ngang Triển Dương: “Khuyết điểm thì sao?”



Triển Hành suy nghĩ thật lâu, đáp: “Cố chấp, hơi lầm lì, điều con thích nhất là anh ấy không xem con như con nít. Anh ấy nói với con rất nhiều thứ…Làm chuyện gì cũng dẫn con theo, không như hai người, lúc nào cũng không cho con ra mặt”



Lục Thiếu Dung ở phòng khách nói: “Khuyết điểm của con thì sao?”
“Nó kêu là Thiên sơn thần trùng, một chủng cổ Miêu Cương” Triển Hành lẩm bẩm: “Sao nó lại bay tới đây?”



Chuông cửa trước reo.



Triển Hành nhảy bắn lên như điện giật, chạy xuống lầu nhanh như gió, người giúp việc nói vài câu, Triển Dương đích thân ra mở cửa, đằng sau cửa là Lâm Cảnh Phong đeo ba lô núi, bộ dáng phong trần mệt mỏi.



Lâm Cảnh Phong cất tấm thẻ trong tay, cười nói với Triển Hành đang trố mắt nghẹn họng đi xuống thang lầu: “Anh tới rồi”



“Sao anh tìm được chỗ này?” Triển Hành vội giúp Lâm Cảnh Phong tháo ba lô xuống.



Lâm Cảnh Phong đứng trước cửa, do dự chốc lát, Lục Thiếu Dung cười nói: “Hoan nghênh, trong nhà có phòng, xin đừng chê, không cần ở khách sạn”



Lâm Cảnh Phong cởi giày, gật đầu nói: “Vậy làm phiền rồi”



Triển Dương vẫn chưa hiểu mô tê gì thì thằng con mình đã vui sướng như nở hoa trong lòng mà bấu víu Lâm Cảnh Phong hỏi huyên thuyên không dừng.



“Lên lầu lên lầu, anh không mở điện thoại, em còn tưởng anh không cần em nữa…”



Lâm Cảnh Phong đá Triển Hành ra xa chút, Triển Hành lại đu qua, Triển Dương lập tức trợn tròn mắt, Lục Thiếu Dung cười nói: “Các con…tán gẫu trước đi nhé? Bảy giờ xuống ăn cơm”



Triển Hành vừa đẩy vừa củng, thực sự vui muốn phát điên, dẫn Lâm Cảnh Phong vào phòng mình.



Trong phòng ăn, Triển Dương cũng muốn điên.



“Nó trực tiếp giơ chân đá tiểu Tiện!” Triển Dương tức giận nói.



Lục Thiếu Dung: “Phỏng chừng là thói quen của tụi nó thôi, anh không thấy tiểu Tiện rất vui sao? Đừng kích động như vậy”



Ở bên khác, Triển Hành nói với Lục Diêu: “Em ra tập múa ballet đi, đi mau” Thế là đuổi em gái đi, khóa cửa lại, xong bổ nhào lên đẩy Lâm Cảnh Phong ngã xuống giường mình, sau đó vừa cắn vừa hôn.



Lúc nãy do trong lòng hưng phấn quá độ, Lâm Cảnh Phong không che giấu kỹ, nên vô ý đá Triển Hành một cước ngay trước mặt cha cậu ta, giờ mới ý thức lại: “Cha em…không có nhìn thấy chứ”



Triển Hành: “Đương nhiên không có! Ổng cũng đá em hoài! Mọi người đều đá em! Anh cứ tự nhiên! Đừng khách sáo!”



Lâm Cảnh Phong mắng: “Được rồi! Đừng quậy! Người anh bẩn, đây là giường em à? Đừng làm dơ”



Triển Hành vẫy đuôi: “Sao anh lại tới đây? Em thấy anh không để ý tới em, tưởng anh giận rồi”



Lâm Cảnh Phong: “Sau khi đáp xuống phi trường quốc tế New York, anh cuốc bộ tới đây”



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong: “Con cổ Trương Huy tặng, nó cứ bay lẩn quẩn cạnh anh, cách anh không xa, dẫn anh tới đây, gia đình em rất giàu nhỉ, hoàn cảnh sống thật tốt, cũng may không khó tìm”



Triển Hành: “Anh đi cả ngày hả? Sao không gọi xe?”



Lâm Cảnh Phong: “Nếu đi taxi, con bọ bay vào xe, sẽ không thể chỉ đường được nữa, anh lại không biết tiếng Anh, đành phải lội bộ. Ngày đó em bị cậu hai bắt ra phi trường, nửa đêm anh gọi một chiếc xe chở tới đó, nhưng máy bay đã cất cánh rồi, chuyến bay kế phải chờ bốn tiếng nữa, anh đành nhờ người ta làm hộ chiếu du lịch”



Triển Hành: “Vậy anh…ăn cơm chưa? Đây là cái gì? Đưa em xem xem”



Triển Hành sờ tới sờ lui trên áo khoác của Lâm Cảnh Phong, lấy ra một xấp thẻ, Lâm Cảnh Phong nói: “Bâu tẩu giúp anh viết đấy”



Ở mặt chính của thẻ ghi mấy danh từ tiếng Anh gồm “Mua”, “Cơm trưa”, “Giá tiền”, “Chỗ ở”… Sau lưng thẻ thì phiên dịch sang tiếng Trung, móc vài tấm thẻ ra kết hợp với nhau sẽ thành một câu, dùng để trình cho tiệm ăn nhanh hoặc chủ khách sạn.



Triển Hành cười to.



Lâm Cảnh Phong đỏ mặt: “Cười cái gì?”



Triển Hành: “Thật thông minh, đau chân không, em xoa bóp cho anh nhe”



Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành đẩy lên giường vừa xoa vừa hôn, được sờ thoải mái vô cùng, Triển Hành đưa tay cởi thắt lưng Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong vội đè lại nói: “Đừng cởi, đây là nhà em, đàng hoàng chút”



Triển Hành và Lâm Cảnh Phong mặt kề mặt, Lâm Cảnh Phong chống khuỷu tay gian nan ngồi dậy hôn hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Cha em không đánh em chứ, có mắng em không?”



Lâm Cảnh Phong ngàn dặm xa xôi tìm tới nhà mình, câu đầu tiên chỉ lo sợ mình bị đánh, Triển Hành nghe vào nhịn không được xót xa trong lòng, suýt nữa đã bắn.



Lâm Cảnh Phong có vẻ rất mệt mỏi, nằm trên giường Triển Hành, quần áo cũng chẳng buồn cởi, cứ thế ngủ suốt hai tiếng, Triển Hành bèn dời cái ghế, ngồi ở một bên ngắm nhìn Lâm Cảnh Phong ngủ.



Nét mặt khi ngủ của Lâm Cảnh Phong hệt như đứa bé, Triển Hành càng nhìn càng thấy khó chịu, thầm nghĩ lần này bất kể thế nào cũng không bao giờ tách rời anh ấy nữa.



Tám giờ tối, Lục Thiếu Dung không thấy con trai xuống, thầm nghĩ quá nửa là do Lâm Cảnh Phong bị lệch múi giờ nên mệt, vì vậy dời giờ ăn muộn thêm một tiếng nữa, cuối cùng Lục Diêu mới lên gọi ăn cơm.



————————————————