Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 348 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Lâm Cảnh Phong đầu tóc rối bù thức dậy, luống cuống tay chân chỉnh lý bản thân cho ngay ngắn, xong mặc áo lông xuống lầu, Lục Thiếu Dung đặc biệt căn dặn nấu một bàn món Trung.
Triển Dương mở bình rượu đỏ: “Thích ăn món Quảng Đông không?”
Lâm Cảnh Phong gật đầu cảm ơn: “Lúc trước từng ăn, rất thích”
Triển Dương cười nói: “Hoan nghênh tới nhà, nghe tiểu Tiện bảo cậu tự tới?”
Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu, biết từ lần nói chuyện lúc mới gặp mặt, hai người Triển Dương và Lục Thiếu Dung đã đoán ra ít nội tình, y hờ hững nói: “Tới vội quá, quên mua ít đặc sản Trung Quốc”
Lục Thiếu Dung: “Cậu tới đây chúng tôi đã rất cảm kích rồi, đừng khách sáo, mọi người ăn đi”
Lục Thiếu Dung cũng không phải khách sáo, trong tình huống Triển Hành không nói rõ mà Lâm Cảnh Phong đã chủ động tới cửa viếng thăm, họ quả thật rất cảm kích, Triển Dương động đũa, cả nhà sôi nổi ăn cơm.
Triển Hành vừa ăn vừa nói: “Tiểu sư phụ đừng khẩn trương, anh cầm đũa mà tay run run kìa, không thôi em kể truyện cười cho anh nghe nha a ha ha ha_____”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lục Diêu: “Lại là cái truyện con heo ra chợ mua thức ăn, kết quả mua trúng chân giò của mẹ nó đấy hả, em lạy anh, anh đổi truyện khác đê…”
Triển Hành: “Giờ là truyện khác, có một con heo nọ muốn xây căn nhà…”
Triển Dương: “Cảm phiền hai đứa bây, trong miệng còn đang ngậm cơm thì đừng nói chuyện, dạy biết bao nhiêu lần rồi”
Lục Thiếu Dung: “Ăn miếng gà nè.”
Lục Thiếu Dung gắp đồ ăn cho Triển Dương, Triển Hành gắp đồ ăn cho Lâm Cảnh Phong, đùi gà lần lượt bị từng người gắp đi hết, Lục Diêu vô cùng phẫn nộ: “Sao không ai gắp cho mình vậy_____!”
Triển Dương vội cáo lỗi gắp cái cánh gà cho Lục Diêu.
Triển Hành lại nói: “Cái này ngon nè, ăn gì bổ nấy” Thế là thuận tay gắp cái phao câu cho Lục Diêu, Lục Diêu lại gắp trả về cho Triển Hành, hai người bắt đầu vật lộn.
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lục Thiếu Dung: “…”
Lâm Cảnh Phong suýt nữa phun cơm ra ngoài, bị nghẹn hết sức khổ sở, Lục Thiếu Dung hỏi: “Nhà bảo tàng có một mớ tàng phẩm Ai Cập vừa được đưa tới, ngay mai ba người các con đi xem không?”
“Thứ gì thế?” Triển Hành nổi hứng thú.
Lục Thiếu Dung: “Trong đó có một bản sách cổ, ghi chép về thần thoại lưu vực sông Nile…”
Lục Thiếu Dung: “Nghe bảo thần Mặt trời ‘Ra’ là một vị thần đẹp trai”
Triển Hành: “Ba chỉ biết mỗi đẹp trai, Ra là một ông béo phát sáng! Có một con bọ hung, còn gọi là thánh giáp thần trùng, ngày ngày lăn ổng qua bầu trời…”
Lục Thiếu Dung rốt cuộc chịu không nổi phun cơm ra.
“Ra là một vị thần rất thảm” Lục Thiếu Dung nói: “Tất cả nhân loại đều phản đối ông ta, nếu tụi con hứng thú, có thể đi xem”
Triển Hành bắt đầu thảo luận với Lục Diêu về những vị thần Ai Cập, bao gồm thần Nước “Nu” và chư đại thần linh, Lâm Cảnh Phong nghe mà hết sức hứng thú, Triển Dương uống say khướt, lại rót rượu cho Lâm Cảnh Phong: “Ngại quá, nhà dạy không nghiêm, để cậu chê cười rồi”
Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Vầy là rất tốt rồi”
Cơm nước xong, dọn bàn, Triển Dương ngà ngà say nói: “Uống chung trà đạo chứ?”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, mọi người biết Triển Dương có lời muốn nói với Lâm Cảnh Phong, đều tự giác rời đi.
Triển Hành nói: “Con cũng…ngồi?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành giúp anh lấy cái túi xuống đây”
Triển Hành đi lên lầu lấy ba lô leo núi cho Lâm Cảnh Phong.
Triển Dương pha trà xong đặt trước mặt Lâm Cảnh Phong: “Nghe bảo ở Trung Quốc cậu đi làm công khắp nơi?”
Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, rồi gật đầu: “Cháu không thích…thường trú tại một chỗ cho lắm, có lẽ là do bẩm sinh”
Triển Dương nói: “Khoảng thời gian Triển Hành rời nhà ra ngoài, thật làm phiền cậu rồi. Nghe nó gọi cậu là tiểu sư phụ, phỏng chừng cũng học được không ít thứ từ cậu nhỉ”
Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Cậu ấy rất cơ trí”
Triển Dương: “Cậu dạy nó những gì?”
Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Dạy cậu ấy ăn cơm xong lấy hóa đơn”
Triển Dương: “…”
Lâm Cảnh Phong: “Cháu chưa từng trải qua bất cứ hệ thống giáo dục nào, chỉ học hết sơ trung, hơn nữa còn học đứt quãng, lúc đi học thành tích cũng rất tệ”
Triển Dương nói: “Vậy cũng chẳng sao, kỹ năng không bao giờ học được từ trường lớp, sau khi ra xã hội nhớ không ngừng bổ sung kiến thức cho mình là được”
Lâm Cảnh Phong: “Ba em có từng giận dữ vậy bao giờ chưa?”
Triển Hành: “Thường xuyên luôn_____”
Lâm Cảnh Phong: “Anh đang hỏi Lục Thiếu Dung làm việc ở viện bảo tàng ấy”
Triển Hành ngẩn người, sau đó suy nghĩ thật lâu, rồi đáp: “Chưa từng thấy”
Lâm Cảnh Phong cười khổ, Triển Hành nói: “Triển Dương cũng thường phát hỏa, anh có biết nguyện vọng trong sinh nhật năm ngoái của ông ấy là gì không?”
Lâm Cảnh Phong: “?”
Triển Hành: “Ông ấy ước có một đầu đạn hạt nhân”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành: “Như vậy có thể gửi qua bưu điện, sau đó ông ấy ở Mỹ nhấn nút điều khiển, trực tiếp nổ banh xác nhà cậu hai. Quên đi, không nhắc chuyện này nữa, ông ấy nhất định sẽ không giận đâu, em có kế này”
Lâm Cảnh Phong nhướng nhướng mày: “Kế gì?”
Triển Hành mở ngăn kéo, lấy ra một miếng giấy sticky: “Nghĩ xem lát ăn cơm phải nói gì để xoa dịu bầu không khí, Triển Dương từng dạy em rằng, nếu không nghĩ ra cách ứng phó tình huống, sợ nói sai, thì hãy viết lại cuộc trò chuyện giả định vào một tờ giấy nhỏ, nó giúp mình diễn thuyết và giao lưu thuận lợi hơn rất nhiều”
Lâm Cảnh Phong bật cười: “Được, em nghĩ họ sẽ nói gì?”
Triển Hành lầm bà lầm bầm, cùng Lâm Cảnh Phong kề sát vào nhau, mô phỏng lại giọng điệu của Lục Thiếu Dung và Triển Dương lúc ăn cơm, rồi viết một đoạn đối thoại xuống.
Nhưng rốt cuộc tờ giấy không hề được dùng đến.
Đêm đó không ai gọi ăn cơm cả, người giúp việc bưng bữa tối lên phòng từng người.
Triển Hành kinh ngạc hỏi: “Không dọn cơm sao?”
Lục Diêu ở phòng cách vách thò đầu vào: “Mới nãy em tới phòng sách nhìn, thấy họ vẫn còn đang thương lượng về cái cục chỉa kia. Lục Thiếu Dung còn gọi điện thoại cho cậu cả nữa”
Triển Hành biết lần này nhất định là to chuyện rồi.
Tính sao giờ?
Đêm đó Triển Hành lăn qua lộn lại, nắm JJ Lâm Cảnh Phong vừa vặn vừa vuốt, hại Lâm Cảnh Phong nguyên đêm mất ngủ theo, Triển Hành tưởng tượng ra đủ loại kết quả tồi tệ nhất.
“Tiểu sư phụ” Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong, khẽ nói: “Sau này đừng đi trộm mộ nữa”
Lâm Cảnh Phong thấp giọng nói: “Biết rồi”
Họ nằm song song trên giường, nhìn trần nhà, Lâm Cảnh Phong thì thầm trong bóng tối: “Em nghĩ, họ có cho qua, không truy cứu nữa không?”
Triển Hành: “Có thể chứ? Coi như anh đáp ứng em rồi nhé”
Gia đình Triển Hành đả động đến Lâm Cảnh Phong, y vô phương quên được quá khứ của mình, song y mong chờ được dung nhập vào gia đình cậu. Thế nhưng y vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, đây là chuyện của y, không nên ỷ lại vào sự trợ giúp của Triển Hành.
Lâm Cảnh Phong suy nghĩ thật lâu, rồi đáp: “Tính sau đi”
“Anh có một chuyện phải làm” Lâm Cảnh Phong nói: “Anh phải đích thân giải quyết lão già, hay em ở nhà chờ trước đi, đợi anh làm xong việc sẽ quay lại đón em?”
“Tiểu Tiện?” Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu qua, nhỏ giọng gọi.
Triển Hành đã ngủ, trên gương mặt vẫn còn thoáng mang nét ưu tư non nớt, Lâm Cảnh Phong đưa ngón tay ra khẽ xoa xoa mi tâm hơi cau của Triển Hành, vuốt cho nó giãn ra, sau đó y rà soát lại ký ức, tự khi nào cậu ấy lại bắt đầu mang ưu phiền như vậy?
Từ lần đầu gặp nhau tại Thượng Hải, cho đến cuộc tương phùng mấy hôm nay, chính Lâm Cảnh Phong cũng nghĩ không ra.
9h sáng hôm sau, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đều không đi làm, Lục Diêu lại gõ cửa: “Anh, họ muốn nói chuyện với người ‘họ Lâm’ kìa”
‘Người họ Lâm’ ngồi dậy, nói: “Em có thể gọi anh là anh Cảnh Phong”
Lục Diêu hiểu ý gật đầu, Triển Hành muốn đi theo, nhưng Lâm Cảnh Phong với tay cản cậu ở lại phòng, y xuống lầu, chỉnh sửa cổ áo, đơn độc tiến tới ứng phó với trận thách thức lớn nhất trong cuộc đời mình.
♪♪♪ Quyển 3 – THIÊN BẠT VƯƠNG – Hoàn ♪♪♪
∗∗∗∗∗
Chú giải:
_ Khóa Lỗ Ban:
khóa lỗ ban 1
khóa lỗ ban 2
khóa lỗ ban 3