Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 458 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Trương Huy đứng im như tượng, nhìn chằm chằm màn hình laptop, hai chấm sáng nhỏ chia nhau tản ra, không ngừng thâm nhập vào hang đá vôi.
“Đừng khẩn trương vậy mà_____” Triển Hành vỗ vỗ gò má Trương Huy.
Trương Huy: “Anh anh đang ở trong đó kìa”
Triển Hành: “Vợ em cũng ở trỏng mà, hãy tin bọn họ”
Trương Huy nhìn Triển Hành một cái, qua một bên ngồi xuống, nhìn mặt đất bắt đầu hút thuốc.
Trong bộ đàm truyền ra giọng Lâm Cảnh Phong: “Bị cào thì tính sao?”
Trương Soái: “Không sao cả, trên người cậu có dược châu, cổ trùng không thể bám vào người cậu”
“Hổ ca!” Triển Hành ngẩng đầu hô: “Ném ít thức ăn xuống đi”
Mấy giây sau, từ trên đỉnh vách đá, ba gói sữa tươi thần tốc rớt xuống như sao băng, nện trúng tảng đá, sữa tóe đầy đầu Trương Huy.
Trương Huy quăng điếu thuốc tức giận mắng: “Đậu má!”
Triển Hành cười sằng sặc, nhặt khô bò lên mở ra, cậu liếc nhìn màn hình một cái, giọng Lâm Cảnh Phong từ trong máy bộ đàm truyền ra: “Không phát hiện bất kỳ dị trạng nào, lối bên anh thì sao?”
Trương Soái: “Bên này cũng không, kỳ quái, tụi khỉ chạy đâu hết rồi?”
Sắc trời dần tối, đêm qua đổ một trận mưa, cỏ dưới đáy cốc còn ướt đẫm, Triển Hành ăn quà vặt xong đứng dậy, đi khắp nơi mấy bước, duỗi eo.
“Cậu không lo cho cậu ấy sao?” Trương Huy đột nhiên hỏi.
Triển Hành gật gật đầu: “Tiểu sư phụ thật ra rất lợi hại”
Đường Du xùy một tiếng: “Sao tôi không thấy thế?”
Triển Hành: “Cậu không cảm thấy mỗi lần đi cùng chúng ta…Anh ấy y hệt như một con gián đập không chết sao? Anh ấy không nhất thiết là người đánh giỏi nhất, cũng chẳng phải mạnh mẽ nhất, kiểu lợi hại của anh ấy khác với mấy chú Tóc Đỏ, không có chút sức áp bách nào, thế nhưng tôi cảm thấy chỉ cần không ai cản chân anh ấy, anh ấy nhất định sẽ sống sót đến cùng”
Trương Huy gật gật đầu: “Tam gia hay tỏ ra yếu thế, nhưng năng lực của cậu ấy ẩn giấu bên dưới khí thế”
Triển Hành nhìn về phía cây đại thụ đằng xa, thái dương dần xuống núi, Lâm Cảnh Phong và Trương Soái đã vào hang đá hơn hai tiếng, sắc trời dần tối, Triển Hành lấy ống đèn ra định quơ cho nó sáng lên, nhưng bị Trương Huy ngăn cản.
Trương Huy nói: “Đừng vội, cậu hãy xem xem, có cảnh sắc rất mê người, không chừng cả đời này, cậu chỉ được vào cấm địa một lần duy nhất thôi”
Triển Hành đứng thẳng người, nhìn ngó khắp nơi: “Sẽ xảy ra biến hóa gì à?”
Trương Huy nhìn nhìn đồng hồ: “Hẳn còn vài phút nữa, anh nghĩ cậu sẽ có thể nhìn thấy, muốn đi tới chỗ cây đại thụ không?”
Triển Hành: “Được sao?”
Giọng Trương Soái từ trong bộ đàm truyền ra: “Được, đừng tới gần quá, hổi nhỏ cứ cách bốn năm bọn anh tới đây một lần, có Trương Huy ở đó, sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu”
Gương mặt Đường Du ửng ánh sáng xanh từ màn hình, cũng không ngẩng đầu, nói: “Các cậu đi đi, tôi không đi đâu, lấy ít đồ ăn tới đây”
Trương Huy khoác vai Triển Hành, hai người chầm chậm băng qua thạch trận chằng chịt giữa lòng chảo, Trương Huy nhắc: “Coi chừng trượt”
Dưới đất mọc đầy rêu, vách chắn bằng đá đầu tiên dựng san sát, Trương Huy đưa tay ra, bàn tay khẽ quẹt một cái, dường như mở ra một kết giới vô hình trong hư không.
Đường Du: “Có lẽ phiền to rồi, mau ra đây!”
Triển Hành cắt ngang: “Không, tiểu sư phụ, tiếp tục làm việc bên anh đi”
Trương Huy cấp tốc miêu tả tình hình, anh đứng dưới gốc cây, mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh vách núi, ánh đỏ lóe sáng rồi vụt tắt, hệt như một quả tim khổng lồ đập từng nhịp, phập phồng chực chờ nguy cơ sắp đến.
Trương Huy rống vào bộ đàm: “Tinh quan trận bị nhuốm máu rồi, xảy ra chuyện gì vậy? Bặc mẫu sắp khởi tử hồi sinh sao?”
Trương Soái lập tức phân phó: “Tiểu Tiện, tiểu Đường, đeo mặt nạ của các cậu lên”
“Đeo rồi!” Đường Du đáp: “Giờ các anh ra chưa?”
Trương Soái: “Đội mặt nạ lên mặt!”
Trương Huy thình lình thét to một tiếng, bị con Macaque đen sì bay lướt qua quấn lấy: “Mục tiêu của chúng là gốc cây! Các cậu đừng qua đây!”
Triển Hành kéo trường cung, phóng tiễn từ khoảng cách hơn trăm bước! Bắn ngã một xác sống Macaque định bổ nhào tới Trương Huy từ phía sau!
Lâm Cảnh Phong hỏi trong máy bộ đám: “Anh nghe thấy không? Trương Soái?”
Tất cả mọi người ngừng động tác, vách đá xung quanh vang lên tiếng khóc trẻ con, mong manh như tơ nhện, dường như cách rất xa, nhưng trong bộ đàm lại gào đến chói tai, tiếng khóc khàn cả giọng lớn dần sau từng tiếng.
Lâm Cảnh Phong: “Ngay ở phía trước, tính sao giờ? Anh về chi viện bọn họ, tôi đi tiếp vào hang hay sao?”
Trương Huy đè vai, xé tay áo bị rách ném xuống đất, la lớn: “Không sao! Tôi muốn giải cấm thần thụ vạn cổ, còn có thể chống đỡ một lúc nữa, chúng lui ra rồi”
Lâm Cảnh Phong quyết đoán: “Chúng tôi tiếp tục đi tới, anh hãy thường xuyên báo cáo tình huống”
Bộ đàm tắt, Triển Hành liếc thấy trên cánh tay Trương Huy máu chảy đầm đìa, bèn với tay lấy thuốc cầm máu, Trương Huy vội nói: “Đừng qua đây, anh không sao, giờ mà các cậu tới sẽ bị công kích ngay!”
Trên cánh tay khỏe mạnh của Trương Huy máu chảy dài, men theo lòng bàn tay nhỏ xuống đất, chảy tới ngón giữa, anh giơ tay lên, thành kính vẽ vài đạo huyết phù kỳ dị lên thân cây, rồi ấn lòng bàn tay vào thân cây, bầy xác sống Macaque vốn đang bò lổm ngổm dưới đất, từ từ tiếp cận cây cổ thụ, vửa thấy thế, chúng sợ hãi lùi ra toàn bộ, nhảy lên vách đá.
Miệng Trương Huy niệm vài câu gì đó, giữa lòng chảo chấn động từng trận, dưới lòng đất dường như có thứ gì đó muốn phá đất chui lên, cây Dong cổ chọc trời lấy chỗ Bặc mẫu làm trung tâm đột nhiên bùng nổ một luồng kình khí lan rộng, đám rễ vươn cao tới tấp, hình thành nên một vòng tròn.
Nhánh rễ đầu tiên vươn lên, hệt như xúc tu có sinh mệnh, ghim đám xác sống Macaque chạy không kịp lên rễ cây, Macaque gào chói tai, toàn thân tuôn trào lá cây xanh biếc tán loạn.
Gần ngàn xác sống Macaque đã chạy ra khỏi phạm vi cấm địa, tranh nhau bò lên vách đá, Triển Hành ngẩng đầu nhìn, hiện tại gặp nguy hiểm nhất chỉ có cậu và Đường Du, trên đầu có Macaque không ngừng nhìn chòng chọc xuống, nhe răng nhếch mép, giống như muốn bắt hai người cậu đem làm tế phẩm, vứt vào giữa vòng cây.
Trương Huy quát: “Các cậu đội chắc mặt nạ vào!”
Đường Du nói: “Đội vào không thấy đường a”
Trương Huy: “Mặc kệ tụi nó, sẽ không sao đâu, nghe lời!”
Triển Hành và Đường Du đồng thời kéo mặt nạ xuống, phủ lên mặt, trước mắt tối đen, đeo lên xong lập tức ngừng động tác.
Bóng tối xa xăm hóa thành cánh hoa đỗ quyên hai ngàn năm Ba Thục, dịu dàng bay lượn trước mặt, cảnh sắc biến đổi, giống như đặt mình vào một thế giới khác.
Triển Hành không khỏi tự chủ đứng dậy, non xanh vạn dặm, nước chảy ngút ngàn, tháng ba, nước sông Ba Thục đổ cuồn cuộn trước mặt.
————————————————–