Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 459 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Đây là nơi nào? Cảnh mộng chăng? Triển Hành muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cơ thể giống như đổi chủ, không thể khống chế mà đi về phía bờ sông. Nơi đó có một người đàn ông tuấn tú, vóc dáng thon dài đang đứng, nhìn nước trôi đến xuất thần.
Trên đầu hình như có đội cái mũ, rìa mũ chắn mất tầm nhìn, Triển Hành đã hiểu, đó là mặt nạ Tư tế, chẳng qua không biết cái mình đang đội trên đầu là của đại Tư tế, hay thiếu Tư tế?
Dung mạo người đàn ông nọ thanh tú, làn da trắng nõn, dáng vẻ hơi giống Trương Soái, trên thái dương cũng đội nghiêng nghiêng chiếc mặt mạ Tư tế thanh đồng, chiếc mặt nạ đó viền vàng, chỗ gò má có hai đường văn kim nhàn nhạt, chính là cái Đường Du được phát cho lúc trước.
“Đó hẳn là Tư tế của nhiều năm về trước” Đường Du nói: “Triển Hành, cậu ở đâu?”
Triển Hành nghe thấy, hỏi: “Đường Du, cậu đang ở đâu vậy?”
Giọng nói vang vọng trong não, nhưng tai không nghe thấy, Đường Du nói: “Tôi đang ở trong thân thể một người khác”
“Tôi là anh? Cậu là em?” Triển Hành nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đường Du: “Tôi mới là anh! Cậu không thấy mặt nạ anh ta đeo là của Trương Soái sao?”
Triển Hành: “Rồi rồi rồi, coi như cậu thắng đi”
Đường Du: “…”
Thiếu Tư tế dừng bước, đại Tư tế nhìn anh ta một cái, giơ tay gỡ mặt nạ xuống: “Ta sắp đi rồi, Thanh Thương”
Thiếu Tư tế hỏi: “Đi đâu? Trung Nguyên sắp nổi can qua rồi. Bặc mẫu kêu ta tới tìm huynh”
Đại Tư tế lạnh nhạt nói: “Nước Bặc đã như một cụ già gần đất xa trời, mỗi khắc đều đang kéo dài hơi tàn, đệ nhìn non sông này xem…”
Thoáng chốc non xanh hai bên bờ sông úa tàn, cây khô rải khắp đồi khắp núi, đỗ quyên than khóc, khỉ vượn kêu gào, cảnh tượng biến đổi, tươi úa đan xen, nước sông phủ kín lá vàng xơ xác, trôi mãi theo dòng, bầy côn trùng chi chít hội tụ trên không, bay về phương nam.
“Nơi này chẳng còn gì để lưu luyến nữa, theo ta đi đi” Đại tư tế nói.
Thiếu Tư tế lắc lắc đầu: “Tham sống sợ chết, tự huynh đi đi, huynh không còn vướng bận, nhưng ta có”
Đại Tư tế: “Đệ cần gì phải khổ như thế? Ba ngày sau Bặc mẫu sẽ chết, đệ canh giữ một người chết…”
Thiếu Tư tế nổi giận: “Nếu không phải Bặc mẫu xả thân chịu chết, thì trên dưới đất nước này sao có thời gian trốn chạy? Ta theo nàng, nàng chết, ta cũng cùng chết!”
Triển Hành: “Meo meo meo_____”
Đường Du: “Gâu gâu gâu_____”
Đại Tư tế nói: “Ta ở lại với nàng ấy, đệ đi cùng tộc nhân đi, tới phương nam”
Thiếu Tư tế lạnh lùng nói: “Không cần nói nữa, ta sẽ không rời khỏi nơi này một bước”
Thiếu Tư tế quay lưng bỏ đi, ý thức Triển Hành bị giam trong thân thể thiếu Tư tế, gào thê lương: “Anh ơi_____”
Đường Du: “Cút!”
Cảnh tượng thoắt cái biến đổi, trong tai truyền ra tiếng chém giết liều chết.
Triển Hành: “Oa_____”
Đường Du: “Nghe thấy không? Bên cậu thế nào rồi?”
Triển Hành trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cốt nhục của hậu duệ huynh, dẫn nó đi chứ?”
Đường Du chắp hai tay sau lưng, đứng yên thật lâu, sau đó nói: “Năm đó, đệ không chịu đi theo ca, là bởi vì nàng ư?”
Triển Hành thờ ơ nói: “Dù sao cũng phải có người ở lại, không phải huynh thì là ta”
Đường Du thở dài, thứ dưới lòng đất đã sắp phá tan nhà giam, Đường Du chìa tay ra, bắt lấy một chiếc lá bay giữa không trung, niệm: “Đi nào!”
Thoáng chốc tất cả lá cây đều tràn về phía cây dong cổ, sức sống lại tỏa sáng.
Triển Hành ngẩng đầu nhìn sao trời, thì thầm: “Ca ca, huynh còn nhớ lời nói lúc nhỏ không?”
Đường Du không trả lời.
Triển Hành: “Cầu tổ tiên trên trời có linh thiêng, xin mượn dùng tinh lực một lúc”
Lời vừa dứt, trên bầu trời có vô số sợi sáng sa xuống, xuyên qua vách núi, ánh sao đan xen trên phù văn của quan trận, tổ thành một pháp trận khổng lồ lấp lánh lam quang, chầm chậm đè xuống mặt đất.
Thần thụ vạn cổ xiêu vẹo chìm xuống, mọi tia sáng đỏ tối dần, rồi tan biến, ánh sao từ giữa quan tài bay ra, bắn về phía cây dong cổ ở giữa, tất cả tảng đá ngổn ngang quay trở về vị trí cũ.
Triển Hành thở phào, giơ tay gỡ mặt nạ xuống, mờ mịt nhìn Đường Du.
Đường Du đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, cùng Triển Hành nhìn nhau, gật gật đầu.
“Trương Huy!” Triển Hành cuống cuồng chạy lên ôm Trương Huy, Trương Huy yếu ớt xua tay.
“Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong hô: “Mới nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
Triển Hành đáp: “Em không biết nữa! Xem phim xong liền trở thành như vậy, các anh nhìn thấy gì?”
Đường Du kiểm tra mặt nạ trong tay: “Chắc bọn em bị ký ức trong mặt nạ nhập”
Triển Hành thở phào, Lâm Cảnh Phong chạy lên, nhìn cự hổ một cái, mọi người tập trung lại giữa đại thụ.
“Các anh thì sao? Tìm được đứa nhỏ khóc lóc đó chưa?” Triển Hành hỏi.
Lòng bàn tay Lâm Cảnh Phong đẫm mồ hôi: “Trương Soái đã giải quyết rồi…Không đúng”
Mọi người đồng thời ý thức được một chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Tiếng khóc trẻ con vẫn còn, vang lên như có như không, rồi dần dần trở nên chói tai, họ cùng nhìn về phía hang đá dưới chân vách núi, thấy một cổ anh xanh lè, sau lưng dính lấy một huyết anh toàn thân đỏ tươi khác lắc lư đi ra.
Lâm Cảnh Phong: “Trương Soái…”
Huyết anh bị dính sau lưng cổ anh, quay đầu qua, mở miệng thét chói lói, Trương Soái lập tức phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
Lâm Cảnh Phong trở tay rút đao: “Cổ chủ bị phản phệ rồi! Hổ ca bảo vệ tiểu Tiện! Mọi người mau chạy tới bên cạnh mỏm đá!”
—————————————————
Có mùi huynh đệ văn(@ ̄∇ ̄@)