Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 462 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Cảnh Phong lấy ra một tờ giấy, đặt lên giường: “Đây là bản sao bên Bân tẩu ngụy tạo giúp” Sau đó một tay cầm xương Phật, một tay cầm cục đá vuông, nhìn Triển Hành.
Triển Hành nhìn Lâm Cảnh Phong trưng cầu ý kiến: “Chúng ta có thể…giữ cục đá lại hả?”
Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Đương nhiên, nhà mới cũng thuê xong rồi, hôm nay có thể dọn qua”
Lâm Cảnh Phong thuê một căn nhà đơn tầng bán hầm nhỏ ở khu Hải Điến, vị trí nhà hẻo lánh, lưu lượng người lớn, đa phần là người chờ việc từ phương Bắc trôi giạt tới, ban đêm rất không an toàn, nhưng Triển Hành cũng chả cần sợ, Lâm Cảnh Phong không đi cướp của người khác là may, ai dám âm mưu trộm cướp nhà họ chứ?
Triển Hành thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt Tôn Lượng Lục Diêu đi tới căn nhà mới của bọn họ, Hoắc Hổ vẫn ở lại quý phủ họ Tôn, một mặt bầu bạn với Lục Diêu, mặt khác, Lâm Cảnh Phong cũng tỏ ý rằng nhà mới nhỏ, Hoắc Hổ chen vào không lọt.
Lâm Cảnh Phong lấy chìa khóa ra, mở cửa: “Em nghĩ kỹ tiếp theo phải làm gì chưa?”
Nhà mới nhìn y như cái phòng xông hơi xám xịt, cửa sổ áp mái hướng ra ngoài vườn hoa đầu phố, một tia nắng chiếu vào, còn những không gian khác đều tối thui, diện tích không quá mười lăm m2, ngay cửa vào chính là góc bếp chật hẹp, rồi nhà tắm, cái giường, hết.
“Em nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ tới Viện bảo tàng Cố cung” Triển Hành nhìn một hồi, ý thức được rằng, kể từ hôm nay trở đi, họ sẽ phải đối mặt với cuộc sống chân chính rồi.
“Nhỏ vậy à?” Triển Hành thầm nghĩ may mà không có đem theo đồ nội thất Tôn Lượng tặng, nếu lôi ba cái bình hoa cổ, đỉnh thanh đồng thậm chí là sô pha Italya này nọ theo, phỏng chừng ngay cả cửa cũng chen vào không lọt.
Lâm Cảnh Phong giễu cợt: “Bất mãn à? Nhỏ xíu vầy mà cũng mất sáu ngàn đấy, ba tháng thuê cộng thêm tiền thế chân”
Triển Hành mờ mịt gật đầu, không hề có khái niệm với con số mấy ngàn này, cậu mỉm cười nói: “Rất vừa lòng, không thể vừa lòng hơn, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta rồi”
Triển Hành chép miệng, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ mấy, đi khắp nơi tìm kiếm không gian khả dụng, cuối cùng từ bỏ ý định này.
Đồ lặt vặt Đường Du tặng triệt để phát huy công dụng, Triển Hành không khỏi cảm thán thằng nhóc này quả đúng là thiên tài, gậy kích điện bật lên là có thể làm đèn bàn, rồi chài cán bột, móc treo quần áo, gậy hút lông…Mấy món linh tinh Lâm Cảnh Phong đào được từ chỗ Đường Du cũng là nhất chức mà đa năng.
Họ gần như không cần dùng tới đồ điện, hơn nữa mua về cũng chả có chỗ để.
Lâm Cảnh Phong nằm nghiêng trên giường kéo ngón tay, nhìn trần nhà xuất thần, Triển Hành nằm sấp trên mình Lâm Cảnh Phong hết hôn rồi cọ.
“Theo anh em có hối hận không?” Đột nhiên Lâm Cảnh Phong hỏi.
Triển Hành cười nói: “Hiện tại vẫn không, anh thì sao?”
Lâm Cảnh Phong: “Đương nhiên không, đây là ngôi nhà đầu tiên của anh, anh rất thích”
Triển Hành hôn hôn lên môi y: “Anh tính chừng nào đi tìm việc? Đừng đi trộm mộ nữa nha”
Lâm Cảnh Phong nhìn vào mắt Triển Hành, thật lâu sau mỉm cười nói: “Anh phải chờ một thời gian nữa, Bân tẩu sẽ sắp xếp cho anh”
Triển Hành cau mày: “Lại cấp tin tức cho anh à? Kêu anh chui lủi xuống đất nữa hả?”
“Không phải” Lâm Cảnh Phong xua xua tay: “Chị ấy giúp anh tìm một công việc”
Triển Hành sung sướng hét to: “Thật tốt quá_____!”
Lâm Cảnh Phong hết hồn, kế tiếp cũng bật cười: “Vui mừng như vậy làm gì?”
Tình yêu có rồi, chỗ ở cũng có luôn, vấn đề còn lại, chính là kiếm ăn.
Dù Lâm Cảnh Phong vẫn còn không ít tiền, nhưng tốt nhất là giờ khoan động đến, trong tay Triển Hành có hai tấm thẻ, một tấm do chính cậu làm, trong thẻ chứa năm ngàn tiền mặt_____đó là thù lao đào mộ Lâm Cảnh Phong cho cậu hồi trước, khi họ vẫn chưa chân chính quyết định ở cùng nhau.
Còn tấm thẻ kia là của Lâm Cảnh Phong, trong thẻ chứa chừng mười vạn.
Triển Hành ước lượng, rồi cất kỹ chúng, cậu mua một quyển《Viện bảo tàng Cố cung》dầy cộm, ở nhà dành hai ngày học thuộc, ngày thứ ba thức sớm, ra đường đi tìm việc, cái chuyện ra khỏi cửa ngồi taxi gì đó tuyệt đối phải bỏ, càng không cho xe Tôn Lượng tới chờ ngoài nhà bán ngầm, thế nên chỉ đành ngồi xe điện.
Lâm Cảnh Phong nhìn bản đồ, rồi dẫn cậu cầm ngón tay vàng của Thích Ca Mâu Ni tới Viện bảo tàng Cố cung.
Viện bảo tàng vô cùng náo nhiệt, đang vào kỳ nghỉ, Lâm Cảnh Phong nói: “Em vào à?”
Triển Hành: “Để em tự vào được rồi, đừng lo”
Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Em cố lên, anh về giặt đồ, tối tới đón em”
Triển Hành hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cửa Viện bảo tàng, đi vào, điện thoại vang, Lâm Cảnh Phong nhắn tin: “Bảo bối, cố lên”
“Tôi muốn tìm Phó viện trưởng Vương Hoa” Triển Hành đi vào hàng lang phía đông, nói với bảo vệ khu hành chính.
Triển Hành nhớ một trong những người phụ trách Viện bảo tàng Cố cung mang họ Vương, rất nhiều năm trước khi cậu còn nhỏ, ông này từng tới Viện bảo tàng New York dự hội nghị, lúc đó do chính Lục Thiếu Dung tiếp đãi, họp xong ông Vương còn ở nhà họ ăn bữa cơm.
Ngẫm đi ngẫm lại, chỉ có người này là cậu nhớ rõ tên.
Bảo vệ hỏi: “Có hẹn trước không?”
Triển Hành lấy thư giới thiệu Bân tẩu ngụy tạo ra: “Không có hẹn trước, nhưng ở đây có một bức thư giới thiệu, tôi là sinh viên đại học Nhân văn”
Bảo vệ nhận thư vào trong, lát sau ra nói: “Phó viện trưởng mời cậu vào nói chuyện”
Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, qua ải đầu tiên.
Phó viện trưởng là một ông cụ đầu tóc hoa râm, đeo mắt kính, thấy Triển Hành tới, ông vội đứng dậy bắt tay với cậu, mở miệng hỏi: “Cậu tà tân sinh viên của đại học Nhân văn à, học trò của thầy Dương Lâm Ba?”
Lục Thiếu Dung gật gật đầu: “Tiểu Tiện?”
Triển Hành hiểu ý, dẫn họ đi tiếp, Lục Thiếu Dung hỏi: “Thầy Vương hẳn là rất bận, tối nay không lãng phí thời gian của thầy nữa”
Viện trưởng Vương cười cười: “Ngài quả nhiên hiểu lòng” Đoạn bắt tay tạm biệt bọn họ.
Triển Dương nói: “Không mời ông ấy ăn bữa cơm à?”
Lục Thiếu Dung cười nói: “Mấy người học khảo cổ đều trạch cả, hận không thể dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu học thuật và tàng phẩm, ai dư hơi nghe anh ba hoa khoác lác chứ? Thấu hiểu lòng nhau một chút đi”
Triển Hành nói: “Lát nữa dạo xong mình đi ăn cơm há, con mời, con trả tiền!”
Triển Dương nhìn thằng con một hồi, kinh ngạc nói: “Con kiếm ra tiền rồi à?”
Triển Hành: “Đương nhiên! Đây chẳng phải là tiền sao, hở?” Nói xong lấy mớ tiền mới thu được từ Triển Dương ra quạt quạt.
Lục Thiếu Dung: “Gọi anh hai và Lục Diêu ra luôn đi”
Triển Dương lập tức la hét ỏm tỏi trong khu ngọc thạch: “Con trai tôi cực khổ vất vả kiếm được có tí tiền, dựa vào cái gì mà kêu hắn ra ăn chực_____!”
Triển Hành: “Cha!”
Lục Thiếu Dung: “Dương Dương! Chú ý ảnh hưởng!”
Triển Hành: “Hiện tại chúng ta đang xem vài món đồ ngọc thời nhà Thanh, cha mà ở đây nạt con là con báo cảnh sát à…”
Buổi tối, Lâm Cảnh Phong đứng chờ thật lâu ngoài Ngọ môn.
Vài nữ hướng dẫn gỡ thẻ, líu ra líu ríu đi ra, chuẩn bị tan tầm, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Triển Hành đâu?”
Mọi người đã gặp Lâm Cảnh Phong nhiều lần, biết ngày nào y cũng đều đặn tới đón Triển Hành, có người liền nói: “Cậu ấy dẫn khách xong hồi hai giờ trưa, chắc cũng sắp ra rồi, anh vào tìm thử xem?”
Lâm Cảnh Phong tới mỗi ngày, các bảo vệ đều quen mặt, Triển Hành và các bảo vệ cũng thân, giờ nghỉ trưa hoặc tối đến thường cùng nhau hút thuốc tán dóc cắn hạt dưa, Lâm Cảnh Phong bèn nói với một người thoạt nhìn quen mặt: “Tôi sẽ ra ngay”
Các bảo vệ cũng không thu vé y, cho y vào trong.
Ánh chiều tà hắt bóng y lên nền gạch, kéo dài thật dài, Lâm Cảnh Phong nhảy lên bậc thang, thấy Triển Hành nói nói cười cười, tạm biệt mấy người nước ngoài, đang dẫn Lục Thiếu Dung và Triển Dương ra ngoài.
Lục Thiếu Dung gọi điện thoại kêu Tôn Lượng và Lục Diêu tới ăn cơm, Triển Dương một tay vắt tây trang, một tay không ngừng chọt đầu Triển Hành: “Ở đây trời lạnh, con đứng cả ngày sao không mặc nhiều chút, chỉ khoác có cái áo lông…”
“Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong từ xa hô.
Triển Hành thấy người, bèn nói với hai cha: “Ảnh tới đón con đó”
Lâm Cảnh Phong: “Qua đây!”
Triển Hành đi qua, Triển Dương tức giận nói: “Cậu coi con tôi như chó hả?”
Lục Thiếu Dung nối thông điện thoại, ra hiệu: “Được rồi được rồi, lát nữa cãi ầm lên lại mất vui. Alo, anh hai hả? Em là lão tam nè, mới tới Bắc Kinh hôm nay, cùng ăn bữa cơm đi…”
Triển Hành đi qua, gỡ loa phóng thanh xuống, Lâm Cảnh Phong cầm giúp cậu, nói: “Sao cha em lại tới thế?”
Triển Hành: “Không biết nữa, chắc do cậu hai em nói đó. Tối nay phải mời họ ăn cơm…”
Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Anh có linh cảm em sắp lên thớt rồi”
Triển Dương đứng tại chỗ, nhìn con trai và Lâm Cảnh Phong tay trong tay mà lòng trăm mối cảm xúc đan xen, dâng tràn tư vị khó tả. Triển Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: “Mọi người ở đây chờ chút!”
Cậu kéo tay Lâm Cảnh Phong, sải bước chạy ào về phía khu châu báu, băng qua hành lang cung điện dưới tịch dương, dừng bước bên ngoài một căn phòng trưng bày. Triển Hành khẩn trương hỏi: “Anh có thấy cái camera kia không?”
Lâm Cảnh Phong thò đầu ra nhìn một cái, điểm đỏ của camera giấu trên hiên nhà đã chiếu sáng, hệ thống máy quay kín ở khắp bốn phương tám hướng bắt đầu giám thị toàn cảnh Viện bảo tàng Cố cung.
“Có, nhưng không quay tới chỗ chúng ta” Lâm Cảnh Phong cũng hơi khẩn trương: “Pho tượng Phật kia sao lại tới đây?”
Triển Hành nói khẽ: “Từ Lhasa vận chuyển qua, camera trên tượng Phật vẫn chưa lắp, phỏng chừng bảo vệ đi ăn cơm cả rồi, thật tốt quá. Anh mau đỡ em, chúng ta trèo lên cửa sổ”
Lâm Cảnh Phong đỡ Triển Hành, hai người đứng trên bệ cửa sổ, Triển Hành lấy xương Phật luôn mang theo bên mình ra, làm một động tác.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Lâm Cảnh Phong: “Bảo vệ trở về rồi, đi thôi, lần sau lại tới’
Triển Hành tiêu sái ném một cái, xương Phật màu vàng kim rời tay quay vù vù trong không trung, vừa ném xong, Triển Hành nhìn cũng chẳng buồn nhìn, xoay người hạ xuống đất, cùng Lâm Cảnh Phong vắt giò lên cổ chạy.
Cánh cửa bên kia phòng trưng bày mở ra, xương Phật chuẩn xác rơi keng vào lòng bàn tay Thích Ca Mâu Ni.
Dưới ánh chiều tà, ánh mắt của pho tượng vàng Thích Tôn ẩn chứa vẻ từ bi và thương xót, trong phòng, ánh hoàng hôn dần lụi tắt, chỉ còn mảnh xương Phật lấp lánh.
Ba ngày sau, tin tức ngón giữa xá lợi của Thích Tôn bất ngờ xuất hiện trong Viện bảo tàng Cố cung khiến toàn quốc chấn động.
♪♪♪ Quyển 4 – BẶC MẪU – Hoàn ♪♪♪