Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 563 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Bắc Kinh, Ngự Phẩm Thần Trù.
Cả nhóm ngồi vào ghế, Triển Hành hỏi: “Mọi người muốn ăn gì?”
Lục Thiếu Dung chẳng bận lòng nói: “Khách tùy chủ đi, chờ cậu hai con tới rồi hỏi luôn?”
Triển Hành gãi gãi đầu, ở đây chọn bừa một món thì giá cũng bằng lương cậu thuyết minh thao thao bất tuyệt trong Viện bảo tàng cả ngày rồi.
Triển Hành: “Mang bốn chén cơm trắng, một đĩa dưa muối”
Lục Thiếu Dung: “…”
Triển Dương: “…”
Lục Thiếu Dung tốt bụng nhắc nhở: “Là sáu chén, cậu hai con và Lục Diêu không ăn cơm à?”
Triển Hành: “Ớ, nghe nói gần đây Lục Diêu đang giảm cân…”
Lâm Cảnh Phong: “Tám chén mới đúng, Hổ ca ăn ít nhất cũng phải hai chén ấy”
Triển Hành: “Hổ ca có chuyện ra ngoài rồi, hay chúng ta đổi chỗ ăn?”
Triển Dương khăng khăng nói: “Chỗ khác cha không quen, lần nào tới Bắc Kinh cậu hai con cũng đãi chỗ này, ưm hửm?”
Triển Hành triệt để héo úa, Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, nhận menu gọi vài món, nói: “Còn hai vị khách nữa, chừng nào họ tới gọi thêm”
Nhân viên phục vụ lấy menu đi chuẩn bị, Triển Hành rót trà cho cha, Triển Dương gõ gõ ngón trỏ lên bàn, bắt đầu tán dóc.
“Chừng nào kêu lão đại và em gái tới chơi đây” Lục Thiếu Dung nói: “Ba thấy tiểu Tiện giảng giải rất khá, sau này mọi người có đi du xuân cũng không cần mời hướng dẫn viên nữa rồi”
Triển Hành ừm một tiếng lấy lệ, đột nhiên Lâm Cảnh Phong lén hỏi: “Nhà em còn thân thích nào nữa hả?”
Triển Hành: “Còn dì út, kết nghĩa với Lục Thiếu Dung có cả thảy bốn người, cậu cả, cậu hai, ông này và dì út, dì út đã kết hôn rồi, hồi đó cũng thích cậu hai em”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành đoán được Lâm Cảnh Phong đang nghĩ gì, nhỏ giọng cười nói: “Cậu hai em ổng là người vạn nhân mê, kỳ thật trước đây ổng tính cưới nhỏ em em thiệt, bất quá khoản nợ này dây mơ rễ má quá, vốn đinh ninh rằng nhỏ em em lớn lên giống Lục Thiếu Dung…”
Lâm Cảnh Phong nói: “Hai anh em em đều rất đẹp, nhưng con bé không giống ba em, cũng không giống Triển Dương, vậy rốt cuộc giống ai?”
Triển Hành thần thần bí bí nói: “Nó giống bà ngoại em, thật ra em rất thích bà ngoại”
Lâm Cảnh Phong: “???”
Triển Hành: “Nhưng bà ngoại trước giờ cứ trăm phương ngàn kế muốn chia tách Triển Dương và Lục Thiếu Dung, bình sinh người Triển Dương không muốn gặp nhất là bà…Cậu hai tới rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa”
Tôn Lượng vạn nhân mê ra sân.
Lục Diêu ôn nhu hiền thục, sắc tài vẹn toàn ngồi xuống ghế, Tôn Lượng nói: “Con nít con nôi mà bày đặt trang điểm làm gì? Hại cậu hai chịu tiếng xấu, để mọi người chờ lâu như vậy, ngại ghê à”
Lục Diêu: “…”
Lục Thiếu Dung an ủi: “Diêu Diêu lớn rồi mà”
Mọi người vội cười ha ha bảo phải phải, lúc này Lục Diêu mới vui vẻ hơn chút.
“Gọi món chưa?” Tôn Lượng đinh ninh rằng mình mời khách, nhân viên phục vụ khom người báo tên món ăn, Tôn Lượng lại nói: “Sao toàn mấy món ăn với cơm không vậy? Một bàn dừa vi cá, thêm hai chai rượu đỏ hai ngàn năm…”
Trạng thái trong lòng Triển Hành_____sét giữa trời quang.
Y đặt một bức thư lên chiếc bàn ăn cơm, mở tủ quần áo, bên trong là dụng cụ đạo mộ được Triển Hành chùi sạch, dùng túi nhựa bao kín.
Lâm Cảnh Phong lấy áo khoác và quần lính của mình ra, mở bao nhựa.
Lúc giũ áo khoác, ngón tay của Lâm Cảnh Phong bị dính cứng.
Lớp trong áo khoác bị dán một đống keo bẫy chuột.
Lâm Cảnh Phong: “…”
Trong túi áo khoác có tờ giấy, vẽ cái mặt quỷ: đừng hòng bỏ nhà đi bụi.
Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, mất hết cả tiếng mới giặt sạch được, bắt đầu lục tìm quần áo tùy thân, tất chống rét dầy và tất vải mang cùng ủng lính đều bị Triển Hành cắt thủng đầu.
Lâm Cảnh Phong triệt để chịu thua, y lại thuận tay lục lọi, nhìn thấy dưới đáy rương có một cái hộp nhỏ, bên trong đựng một chiếc quần lót chữ T nam màu đen mỏng tang, bên cạnh kẹp một tờ giấy nhỏ: quà sinh nhật.
Hẳn là nhìn thấy ngày sinh mình trên thẻ căn cước, Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ, y mở hộp ra, lấy quần chữ T cất vào túi, rồi lấy cây viết ghi kế bên: nhận được rồi, cảm ơn, anh yêu em, tiểu Tiện.
Y đặt tờ giấy bên cạnh bức thư, dùng tách cà phê chặn lên.
Đế ủng lính được giặt rất sạch sẽ, đặt dưới đáy tủ, Lâm Cảnh Phong đành tìm tất thể thao mang, lúc vói chân vào thầm kêu không xong, quả nhiên chân cũng bị dính cứng ngắc.
Lâm Cảnh Phong: “…”
Y tốn chừng hai tiếng mới giải quyết xong hết mọi phiền toái, vác ba lô leo núi, nhét đầy tiền vào túi đeo hông, trước khi đi nhìn lại căn phòng một lần, trong ánh mắt tràn ngập nỗi cô đơn.
Y để chìa khóa trên bàn, trước khi đóng cửa ngẫm nghĩ, tốt nhất là nên mở ba lô leo núi ra kiểm tra kỹ lại, quả nhiên_____
Dụng cụ thám hiểm trong túi đều bị lấy đi hết, chỉ còn một đống hạch đào đầy ứ…
Lâm Cảnh Phong muốn khóc tới nơi rồi, lục tung tủ quần áo lôi đồ ra, rồi xếp kỹ lại, đã là năm giờ chiều.
Đồng hồ báo thức reo, sắp tan ca rồi, phải đi đón vợ về, Lâm Cảnh Phong chợt buông ba lô xuống, phút chốc nảy sinh ý niệm chẳng muốn đi đâu nữa.
Trầm mặc một hồi, năm giờ mười, cuối cùng y hạ quyết tâm, vẫn đeo ba lô rời khỏi căn nhà bán tầng nho nhỏ này, ngồi tàu điện ngầm tới nhà ga xe lửa.
Triển Hành ở Cố cung chờ tới tối mịt mà chẳng có ai tới đón, các nhân viên hướng dẫn đã tan ca hết rồi, chỉ còn mình cậu đeo thẻ hướng dẫn, cầm loa phóng thanh ngồi trước cửa nhàm chán ngẩn ngơ.
“Lâm Cảnh Phong tiên sinh!” Triển Hành cầm loa phóng thanh hét trước quảng trường: “Cục cưng thất lạc nhà anh đang chờ anh ở trước cửa Viện bảo tàng Cố cung nè, mau tới rinh về nhanh lên!”
Trên quảng trường dần vắng người, người gác cổng bắt đầu dọn dẹp trong Viện, đằng trước có đội nghi thức đang tập luyện, mãi đến khi đội nghi thức đều đi cả, Triển Hành mới lặng lẽ đứng dậy, gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, nhưng máy khóa.
Xe điện ngầm người qua người lại, Triển Hành tự về nhà một mình, đối diện với căn nhà bán tầng hiu quạnh, cơm cũng chả buồn ăn, cậu nằm trên giường ngơ ngẩn cả đêm.
Mười hai giờ, Lâm Cảnh Phong vẫn không về.
Thư trên bàn, Triển hành chẳng nhìn tới.
Một đêm trôi qua, mãi đến khi trời sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ áp mái chiếu vào, Triển Hành trở mình, điện thoại báo thức, bị cậu bấm tắt.
Triển Hành gọi điện thoại tới Viện bảo tàng xin nghỉ, cố chấp không ăn không uống nằm trên giường, lại chờ đợi thêm một ngày nữa trong căn nhà nhỏ của bọn họ, ánh mặt trời trên cửa sổ áp mái dời từ trên tường xuống mặt đất, rồi dời lên bàn, ánh hoàng hôn lẳng lặng chiếu lên bức thư nọ, cậu đói đến váng đầu hoa mắt, rốt cuộc cũng thừa nhận, Lâm Cảnh Phong sẽ không về nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu Tiện! Cậu có nhà không?”
—————————————————–