Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 564 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Mình sửa từ “Lộn bao” trong chương trước thành “Đảo bao” nhé, mình tìm Baidu thì bảo nó có nghĩa là mạo danh, nhưng trong truyện ko áp dụng nghĩa này,



—————–



“Không có…” Triển Hành yếu ớt đáp.



Âm thanh mở cửa vang lên, Hoắc Hổ nói: “Chìa khóa vạn năng này có thể mở được cửa siêu thị không?”



Đường Du: “Anh chỉ biết ăn thôi, đừng ra ngoài nói bậy!”



“Tiểu Tiện?” Đường Du mở cửa ra, trong căn nhà nhỏ hẹp tối đen một mảnh, mùa xuân không khí ẩm ướt, tầng hầm bức bối khó tả, đồ đạc quăng lung tung, đồng hồ báo thức kêu tích tắc, áo trong của Triển Hành mắc bên giường, bốc mùi mồ hôi hôi hám.



“Sao tùm lum vầy mà không chịu dọn dẹp bớt hả?” Đường Du nhìn ngó khắp nơi, tìm công tắc trên tường, ánh mắt Hoắc Hổ hơi phát sáng, thuận tay bật đèn lên.



Triển Hành nằm im re trên giường.



Đường Du: “Hổ ca tới thăm cậu nè…Tiểu Tiện? Cậu sao vậy! Tiểu tiện cậu đừng xảy ra chuyện gì nha!”



Đường Du rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, thật đúng là ngàn năm mới gặp một lần!



Chỉ thấy Đường Du y như hổ đói vồ mồi xông lên giường bóp cổ Triển Hành lắc điên cuồng một trận, lo lắng gào thét: “Tiểu Tiện! Cậu gắng gượng! Đừng chết nha_____”



Triển Hành nóng máu vung gối hung hăng đập Đường Du một cái, hét: “Tôi đang ngủ! Lắc con em cậu ấy!”



Nửa tiếng sau, trong KFC.



Triển Hành y như con ma đói, nhận lấy hamburger Hoắc Hổ đưa qua ăn ngồm ngoàm, đồng thời mặt mày mờ mịt nặn sốt cà chua vào giữa hai lớp hamburger.



Đường Du xem bức thư kia xong, đồng tình nói: “Anh ấy bảo…”



“Đừng nói cho tôi biết” Triển Hành nhìn cà phê chằm chằm.



Hoắc Hổ sờ sờ đầu Triển Hành.



Nước mắt Triển Hành lại rơi, nhỏ vào ly cả phê, cậu thuận tay thêm chút đường khuấy khuấy, không bỏ sữa bột vào đã uống ngay.



“Trước khi đi có cho tin tức gì không?” Đường Du nói: “Tôi tới xin anh ấy giúp một chuyện!”



Triển Hành: “Người cũng đã đi mất rồi, còn giúp gì nữa?”



Đường Du: “Chuyện của anh tôi”



Triển Hành chợt nhớ ra: “Đúng rồi, Bân tẩu có nhắc tới anh cậu!”



Đường Du lập tức khẩn trương lên: “Nói gì? Cho tôi biết đi, xin cậu đấy! Chuyện này rất quan trọng”



Triển Hành thuật lại tin nhắn của Bân tẩu một lần, hỏi: “Biết anh cậu ở đâu không?”



Đường Du rối muốn chết, nằm gục trên bàn suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm: “Ngoại trừ dùng cách đảo bao ra thì chúng chẳng còn cách nào khác. Câu này nghĩa là gì, cậu cảm thấy sao?”



Đầu óc Triển Hành đã tỉnh táo hơn chút đỉnh, trước đó còn mãi nghĩ về chuyện Lâm Cảnh Phong, giờ có Đường Du ở đây, đề tài đổi sang đối tượng khác, bắt đầu suy đoán hàm nghĩa trong tin nhắn.



“Bọn chúng” Triển Hành nói: “Tôi nghĩ là chỉ sư môn của tiểu sư phụ, nghe nói sư phụ của ảnh là một lão già, còn có đại sư tỷ nữa, cậu từng gặp rồi đấy…Chính là người Bân tẩu giả dạng hồi mình ở Liễu Châu ấy”
Hoắc Hổ: “!!!”



Hoắc Hổ cuống quýt túm chăn bịt cửa sổ áp mái lại, Đường Du ù ù cạc cạc hỏi: “Hổ ca, có mèo tìm anh hả?”



Hoắc Hổ giả bộ như chả liên quan tới mình: “Cái gì?”



Đường Du: “…”



Con mèo chỗ cửa sổ áp mái không kêu nữa, thật lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng cào sột soạt, Hoắc Hổ lại giật bắn lên, ghé vào dưới khe cửa nhìn ra ngoài, trông thấy một cái chân lông mượt màu trắng sữa.



“Meo_____” Con mèo nọ ngồi trước cửa kêu không ngừng.



Hoắc Hổ trợn tròn mắt, đành đi ra mở cửa.



Con mèo hoa nhỏ màu trắng sữa kia xoay người, cố gắng tha một bao thức ăn cho mèo con vào, đó là một gói Whiskas family pack, to còn hơn thân thể nó.



Hoắc Hổ: “Ami, cậu mang…từ nhà qua đó hả?”



Đường Du: “Yo, có tên nữa à? Là bạn anh hả?”



Bình sinh đây là lần đầu Hoắc Hổ rơi vào cơn phiền muộn “Khó nói” như thế, mèo nhỏ ngồi trên mặt đất, nhìn Hoắc Hổ kêu meo meo, ý muốn nói cho anh thức ăn nè.



Hoắc Hổ đành nhét thức ăn mèo vào ba lô, Triển Hành trở về.



“Này là ai đây? Anh nuôi hả?” Triển Hành khó hiểu, phát hiện trong nhà có thêm con mèo mặc tã em bé ngồi trên giường_____Hoắc Hổ sợ nó tè bậy trên giường Triển Hành, nên thuận tay quấn lại.



Hoắc Hổ vội xua tay: “Đây là bạn anh…Nó từ nhà cậu hai cậu tìm tới đây…Ờ thì…”



Triển Hành: “Chúng ta mang nó đi cùng hả?”



Hoắc Hổ vội nói: “Không không, nguy hiểm lắm, tạm thời có thể để nó ở lại đây không?”



Triển Hành nghi hoặc mà nhìn nhìn con mèo hoa kia, rồi lại nhìn Hoắc Hổ một hồi: “Đực hay cái vậy, chắc không phải là…”



Hoắc Hổ: “Đực!”



Triển Hành: “Chỗ này đâu có thức ăn, sao nuôi”



Hoắc Hổ vội nói: “Hé cửa sổ mái ra một khe nhỏ, ban ngày nó sẽ ra ngoài kiếm ăn, đêm quay về ngủ”



Triển Hành gật gật đầu: “Được, ở đây cũng không sao, chúng ta đi đâu trước đây?”



Đường Du mở laptop, nhìn một cái rồi nói: “Kiếm chú Đỏ trước há? Hiện chắc họ đang ở Đại Liên”



Triển Hành: “Được, tới đó rồi nghĩ cách sau”



Đêm đó ba người thu xếp hành trang, lên xe lửa tới Đại Liên.



————————————————–



Hổ ca anh muốn làm tra công hả, ăn con người ta xong rồi chạy là hông được à nha 凸(⊙▂⊙✖)