Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 565 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Lâm Cảnh Phong vác ba lô xuống taxi, tới trước cửa một căn nhà lầu hai tầng nhỏ ở thị xã Đại Liên, dựa theo tờ giấy tìm đến căn phòng trên lầu hai.
Nơi này là tiểu khu cư trú, nhưng ở lầu một và lầu hai có rất nhiều cư dân cải tạo phòng thành nơi làm việc hoặc mặt tiền kinh doanh vài mặt hàng không tiện công khai, chỉ có khách quen mới tìm tới được.
Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát, như đang suy xét tính chân thật của tin tức trên tờ giấy, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.
Bên trong cửa vang lên giọng nói của một cụ bà: “Ăn sò hông?”
Lâm Cảnh Phong: “Lâm Tam”
“Ăn sò hông?”
Lâm Cảnh Phong hắng hắng giọng: “Trang Minh Thanh có ở trong không?”
“Ăn sò hông?”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lâm Cảnh Phong suy nghĩ: “Tôi là Lâm Tam, bạn của tiểu ca Trang gia! Ngài là ai?!”
Trang Minh Thanh và Hành Vân là anh em khác họ, tin tức Lâm Cảnh Phong nhận được là, ông Lam từng dùng an nguy của Trang Minh Thanh để uy hiếp Hành Vân, phát một tờ đơn tới Liễu Châu, mà khi đó Trang Minh Thanh đang ở Đôn Hoàng hành động chung với Đường Sở.
Bân tẩu quanh co tra ra được tung tích Trang Minh Thanh_____Thanh Vân trai đóng cửa, Hành Vân mất tích, Trang Minh Thanh mở lại tiệm ở Đại Liên.
Nhận định chắc chắn điểm này, sau khi tới Đại Liên, việc đầu tiên Lâm Cảnh Phong làm là tìm tới Thanh Vân trai mới khai trương.
Lâm Cảnh Phong nghe ngóng trên chợ đồ cổ suốt mấy ngày liền, rốt cuộc cũng tìm tới căn nhà lầu này, Trang Minh Thanh và Hành Vân nhất định là có tiếp xúc với lão già một khoảng thời gian, y thời thời khắc khắc đề phòng, chuẩn bị nếu tình huống không đúng sẽ lập tức hành động.
“Minh Thanh, đừng giả vờ nữa, tôi biết anh đang ở trong” Lâm Cảnh Phong lại nói.
Trong cửa: “Ăn sò hông?”
Lâm Cảnh Phong ói máu.
“Yo, Tam gia! Cậu ăn sò hông?” Một người đàn ông đi lên cầu thang, vui vẻ kêu.
Lâm Cảnh Phong quay đầu lại nhìn người đàn ông nọ, rồi lại nhìn cánh cửa, y đá một cước, trong cửa nói tiếp: “Ăn sò không?”
Trang Minh Thanh mở cửa, trên cao treo cái ***g chim nhốt một con vẹt.
Vẹt: “Ăn sò hông?”
Trang Minh Thanh: “Về rồi đây!”
Lâm Cảnh Phong: “…”
“Lần trước có mấy gã tới đá cửa” Trang Minh Thanh tự giễu: “Cũng bị chọc tức xịt khói, Tam gia, Bân tẩu kêu cậu tới hả?”
Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Em gái anh đâu? Kêu cô ta ra đây hỏi chuyện”
Trang Minh Thanh: “Tuần trước bị người ta bắt rồi, Tam gia, cậu tới thật đúng lúc”
Đại Liên.
“Ở đâu?” Triển Hành hỏi.
Đường Du: “Hiện tại đã đi rồi, đêm qua rời khỏi Đại Liên, tôi có chép lại hành trình trên máy định vị của họ, muốn xem không?”
“Thư da dê bị Cừu Nguyệt mang đi rồi, chỉ có em gái tôi xem hiểu” Trang Minh Thanh nói.
Triển Hành: “Chắc chắn anh đã sao chép rồi, mang ra đây”
Trang Minh Thanh đành ngoan ngoãn vào trong lấy bản sao của bức thư da dê ra, Triển Hành lật tấm thể tới lui nhìn, nói: “Đây là tấm thẻ trang sức vân điệp mã*, là đồ của người vô cùng quan trọng trong tộc” [*xem hình bên dưới]
Đường Du nói: “Cậu còn nghiên cứu thứ này làm gì? Đi thôi”
Triển Hành vội xua tay: “Không được, phải biết trong này là gì chúng ta mới chuẩn bị trước được, bằng không đi lãnh đạn à”
Đường Du nhớ mong anh trai, hơi cáu kỉnh nói: “Mau đi!”
Triển Hành mở laptop của Đường Du lên: “Có thể lên mạng không?”
Đường Du: “Dùng tín hiệu cùng dạng với điện thoại cậu, vệ tinh liên tuyến toàn cầu”
Triển Hành nhận lấy bản sao Trang Minh Thanh đưa, nhìn sơ qua, đăng nhập vào trang web Viện bảo tàng thế giới New York.
Màn hình yêu cầu nhập mật khẩu, Đường Du hỏi: “Cần giúp cậu hack không?”
Triển Hành: “Tôi có mật khẩu…Hiện là hai giờ, cầu trời phù hộ, giờ nay hẳn là Lục Thiếu Dung đang ngủ”
Triển Hành nhập mật khẩu, vào kho tư liệu, chọn “Ngôn ngữ Altai”, xong lại chọn “Kiểu chữ cổ đại”, trên màn hình nhảy ra một đống chữ dầy đặc.
Cậu dựa theo chữ trên bức thư lần lượt tra cứu ghi chú, chừng hai tiếng sau, Đường Du nhìn đến hoa cả mắt, hoàn toàn không giúp được gì, đành phải nói: “Tôi không giỏi mật mã học, không giúp được cậu, tôi đi mua cà phê đây”
Triển Hành gật gật đầu, bưng cà phê chăm chú nhìn màn hình, lại thêm một tiếng sau, hơn trăm chữ viết trên tấm da dê rốt cuộc cũng được tra xong, sau khi xâu chuỗi lại xuất hiện một bản văn dịch sát nghĩa, Triển Hành in nó ra, nói: “Giờ có thể đi được rồi, đi tìm tiểu sư phụ và anh trai cậu”
Đường Du vẫn luôn có một vấn đề chưa nói ra miệng, lúc này rốt cuộc cũng nói: “Nhưng mấy người chú Đỏ không có ở hướng Trường Bạch”
Triển Hành lấy ngón cái xoa xoa huyệt thái dương: “Thế họ đuổi bắt ai? Truy đuổi lão già à?”
Triển Hành chợt cảm thấy giọng điệu mình càng ngày càng giống Lâm Cảnh Phong, Đường Du do dự, hai người nhìn nhau chốc lát, Triển Hành nói: “Nghe cậu vậy, cậu nghĩ sao?”
Đường Du phân tích: “Có khả năng họ đuổi theo lão già, chúng ta lên núi tìm trước xem sao”
Triển Hành gật đầu, thu dọn đồ đạc, Trang Minh Thanh nói: “Chỉ dựa vào hai người các cậu thì không xong đâu, tôi sẽ đi theo các cậu”
Triển Hành: “Có vệ sĩ đây này, Hổ ca, lên đường”
Trang Minh Thanh nói: “Đưa tôi xem vật dụng các cậu mang theo nào, anh ta cũng không được! Anh cao to này có thể đánh nhau, nhưng khi đối đầu với Cừu Nguyệt lại là chuyện khác”
Trang Minh Thanh lục lọi trang bị của nhóm Triển Hành, chậc chậc lưỡi: “Các cậu lên núi tìm chết hả”
Đường Du bực bội nói: “Anh mau lên”
Trang Minh Thanh gần như đổi toàn bộ trang bị của bọn họ, còn mình thì hai tay trống không vác một cây gậy dài dùng vải bọc lại, xách theo ***g chim treo trước cửa, nói: “Xong, đi thôi”
“Anh đi chơi chim hả!” Triển Hành và Đường Du nhịn hết nổi, cùng quát mắng.
—————————————-
_ Thẻ vân điệp mã:
thẻ vân điệp mã