Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 566 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Giáp ranh Cát Lâm.
Một chiếc xe jeep mướn chở vài người chầm chậm bò lên con đường núi, vừa lên tới núi cảnh tượng liền đổi khác, luồng khí lạnh Siberia cuối cùng chưa buông xuống, sườn núi còn ấm áp, chạng vạng bên đường mọc san sát tùng ngư lân và cây phong ướt đẫm, còn trên đỉnh núi đằng xa mà mắt thường có thể thấy lại được bao phủ bằng một cụm khí xoáy khổng lồ xám xịt.
Hệt như bóng của gã khổng lồ mùa đông rét mướt đè lên dãy núi, mơ hồ gầm thét trong cái ôm của đợt tuyết đến muộn và sương lạnh, hình thành nên một kỳ cảnh nguy nga.
“Các cậu không được, thật sự không được” Trang Minh Thanh nói.
“Câm miệng anh đi” Đường Du và Triển Hành đồng thời tức giận mắng.
Trang Minh Thanh: “Hành động lần này của chúng ta không nhất định phải đánh đấm, nhưng nhất định phải chạy thoát. Như Tam gia sư phụ cậu…”
Triển Hành: “Ai hành động với anh, trình độ chuyên môn kém kinh dị, ngay cả chữ Tiên Ti cổ xem cũng không hiểu”
Đường Du: “Chậm quá vậy, để tôi lái xe cho”
Hai người đổi tài, từ Liêu Ninh chạy một mạch tới ven rìa, nơi này là ranh giới của dân tộc Triều Tiên, nói chuyện nghe không hiểu, đêm dần khuya, trong phạm vi mấy km2 chỉ nghe âm thanh động cơ cùng với tiếng gió bắc thét gào.
Trên lưng chừng núi đằng xa, một căn nhà lầu ba tầng đứng lặng trong ánh sáng vàng ấm áp, đó là văn phòng thắng cảnh du lịch bản địa, Trang Minh Thanh nói: “Aiz ông anh à, phải lái từ bên phải qua, vượt qua con đường này, con đường phía trước thông lên núi, nhìn thấy Thiên Trì*, chúng ta phải đi ở giữa để tới biên cảnh” [*một hồ miệng núi lửa nằm trên biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, xem hình bên dưới]
Đường Du xoay vô lăng, Trang Minh Thanh lại ở phía sau nhắc: “Lái chậm chút, đoạn đường này không bằng phẳng, bất cẩn một chút là tan xương nát thịt ngay. Anh cao to, chúng ta đổi vị trí đi, lát nữa lên núi anh sẽ áp sát vào vách núi đấy”
Triển Hành dựa vào cửa sổ xe ngủ, Hoắc Hổ và Trang Minh Thanh đổi chỗ ngồi, Đường Du mở đèn xe trước, dưới chân là dốc núi đứng ngàn trượng, trên con đường phủ đầy bụi núi lửa đen kịt hơn ngàn năm.
Đường Du nói: “Sư phụ cậu cũng đi con đường này”
“Cái gì?” Triển Hành mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy trên đường có vài vệt bánh xe nghiến qua.
Triển Hành mở đai an toàn: “Không nhất định là bọn họ” Đoạn muốn xuống xe tra xét, chợt ngừng động tác.
Có một đứa bé bảy tám tuổi mặc áo đỏ quần đỏ ngồi trên một nhánh cây ven đường.
“Cậu nhìn thấy không, Đường Du?” Triển Hành lẩm bẩm.
Đường Du lùi xe, quay đầu xe, đèn xe chiếu sáng rực.
Đứa bé đứng dậy, đi chầm chậm theo vách núi, như muốn kêu họ theo sau nó, hai tay nó giang ra, đong đưa đi vào trong bóng tối.
Đường Du nhìn Trang Minh Thanh một cái, mọi người đều không hỏi gì, hiện nhiệt độ bên ngoài đã xuống 0o, không đứa con nít bình thường nào có thể đi tới lui được, khả năng duy nhất chính là______
Hoắc Hổ nói: “Không chừng là thần linh trong núi, trước kia từng nghe qua”
Triển Hành cau mày nói: “Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu? Theo không?”
Đường Du đắn đo chốc lát, rồi gạt cần số, theo đứa bé kia lái chầm chậm tới trước.
“Núi Trường Bách có thần linh sao?” Đường Du vừa tập trung nhìn theo hướng đứa nhỏ kia, vừa hỏi.
Triển Hành mở đèn buồng lái, cúi đầu xem bản dịch: “Có”
“Núi Trường Bạch là nơi của người Mãn” Triển Hành nói: “Bắt đầu từ đời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nơi này đã là thánh sơn của người Mãn, Khang Hi và Càn Long đều từng làm văn tế”
Đường Du ở trên cao nhất cảnh giác quay đầu lại, một tay níu dây thừng leo núi, tay kia ra dấu mọi người im lặng.
Tiếng gió đem cuộc đối thoại ở đằng xa truyền lại, là giọng một người phụ nữ.
“Lão Tam…Thật vất vả…”
Triển Hành bỗng giật mình, cố gắng trèo lên cao, cùng Đường Du áp vào một tảng đá, nghe được cuộc nói chuyện từ trong khe hẹp truyền lại.
Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều ngừng động tác.
Triển Hành nghiêng người đưa một tay ra vẫy vẫy.
Đường Du tìm tới chỗ phát ra âm thanh_____đó là hai địa hình kỳ dị do dung nham phun thành, gần chục ngàn năm trước hơn một tấn dung nham đã phụt ra từ khe nứt nào đó, cuối cùng chảy thành một miệng cốc hẹp dài, chỗ miệng cốc lõm xuống, đoạn cuối chỗ lõm có một lỗ khí to đùng.
Dung nham hòa tan khối núi đá khổng lồ thành hai nửa, hình thành nên hai thạch cốc đối diện nhau như tấm bình phong, trong cốc không một ngọn cỏ.
Đây là hình dạng đặc thù chỉ xuất hiện tại núi Trường Bạch, mà nhóm người Triển Hành và Đường Du thì đang ở trên một mặt “Bình phong” của nó.
Núi đá bị xói mòn lâu ngày, trong khe nứt truyền ra âm thanh, đồng thời có thể thấy thấp thoáng cảnh tượng trong khe.
Trên mặt đất có một người nằm giãy dụa trong vũng máu, trong lúc cấp bách Triển Hành nhìn không rõ đó là ai, nhưng Đường Du lại nhận ra, cậu làm khẩu hình_____Thôi.
Thôi Văn la hét kêu cứu, thình lình bị Cừu Nguyệt quất một roi, sau đó im phăng phắc, không rõ sống chết.
Cừu Nguyệt cười quyến rũ, nói: “Lại còn ngàn dặm xa xôi đuổi tới tận đây nữa à, thật đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm, vợ của lão Nhị đâu?”
Lâm Cảnh Phong vẫn mặc áo gió dài màu đen, đeo kính râm, trên gương mặt gầy không có bất cứ biểu cảm gì, một tay cầm khẩu Desert Eagle, không nói chuyện với Cừu Nguyệt, y tránh né sợi roi dài như độc xà quất tới, nhảy lên vách đá bên hông, giẫm vài bước lên đá núi, vóc dáng thon dài chạy ngang trên mặt đất, hai chân giẫm mạnh lướt ngang qua, ba tiếng súng vang lên liên tiếp.
Cừu Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, vung roi quất, “Bặc”, roi thép quất tới, đá văng tứ tung.
Lâm Cảnh Phong phục người xuống, tiếp đất, lạnh lùng nói: “Muốn đánh cứ đánh, chớ nói nhảm, đây còn phải trở về nhà ôm vợ”
Cừu Nguyệt duyên dáng nói: “E là lần này cậu hết cửa về rồi”
Tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ, không dám thở mạnh, Đường Du dường như phát hiện ra gì đó, đưa tay đè đầu Triển Hành nhấc lên, ép tầm mắt cậu ngẩng cao.
Triển Hành trông thấy đứa bé mặc đồ đỏ đứng ngay miệng hang, im như tượng nhìn chằm chằm cuộc đối đầu của Cừu Nguyệt và Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong cũng phát hiện ra, kính râm trượt xuống sống mũi, trên trán ướt mồ hôi, y cau mày nheo mắt.
Cừu Nguyệt dường như phát giác gì đó, ả cất bước lượn vòng, hệt như một con báo mẹ chầm chậm bức gần Lâm Cảnh Phong.
Đứa nhỏ mặc đồ đỏ căm thù nhìn bọn họ.
Bên má trái của tiểu quỷ đồ đỏ là dung nhan non nớt như trẻ nhỏ bảy tuổi, nhưng bên má phải lại già nua da mồi, hằn đầy nếp nhăn, trông hệt như nửa gương mặt của bà lão bị xé xuống, rồi ráp mặt con nít vào.
————————————————–
_ Thiên Trìthiên trì