Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 567 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Đó là nơi đầu gió, cuồng phong từ trong hang đá gào thét đánh thốc ra, càng tới gần hang gió, lốc càng mạnh, Cừu Nguyệt thử vung roi mấy lần, nhưng đều bị gió lốc thổi ngược trở về.



Nhưng trong hẻm núi cách đầu gió không tới ba mươi mét, lại chỉ có gió nhẹ lướt qua, dường như vừa ra khỏi hang gió lốc liền tản lên trời, mất hút.



Lâm Cảnh Phong đứng thẳng người, tình hình trước mặt đã rất khó phán đoán, dường như Cừu Nguyệt cũng không hề quen đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ở nơi đầu gió đó, nó là ai? Chẳng lẽ là sơn quái nơi này? Sao nó bò lên được?



Cừu Nguyệt ngắm nghía Lâm Cảnh Phong: “Yo, lão Tam còn dẫn con theo nữa à?”



Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Có thể sao?”



Cừu Nguyệt thình lình quất một roi, mũi roi cuốn về phía đứa nhỏ đồ đỏ, nhưng trong thế roi vẫn chứa hậu chiêu, sau khi bị gió lốc thổi bay roi liền quấn lấy Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lập tức nhảy giật ra sau, một roi đó còn chưa kịp quất tới trước mặt đứa nhỏ thì chỗ cửa hang nó đứng thình lình phát sinh biến hóa cực kỳ chấn động.



Ánh sáng đỏ chói mắt chiếu rực, một đám lửa đỏ cháy hừng hực, toàn thân của đồng tử hồng y phun trào lửa mạnh, thân thể chìm trong lửa đỏ, khuôn mặt dữ tợn chia làm hai nửa, tiếng gào và tiếng gió hòa làm một.



Thoáng chốc lửa lan rực trời rực đất, nương theo thế gió quét tới chỗ Lâm Cảnh Phong và Cừu Nguyệt, Cừu Nguyệt thét một tiếng, vứt bỏ roi thép nóng bỏng tay, tức tốc trốn ra sau tảng đá, Lâm Cảnh Phong lập tức ngửa người ra sau, thực hiện động tác thiết bản kiều*, luồng hơi nóng rực phả thẳng vào mặt, giống như trong hang động châm ngòi kíp mìn, gây ra trận nổ ầm ầm! [*xem hình bên dưới]



“Coi chừng!”



Triển Hành và Đường Du lập tức tránh né, một luồng lửa phụt xuyên vách núi, mang theo đá vụn bùng nổ dữ dội.



Đoàng một tiếng, Lâm Cảnh Phong nổ súng, lộn vòng tại chỗ, quái vật tắm lửa bị bắt xuyên đầu, nó gào thét chói tai, tản thành một ngọn lửa như vải rách, rút vào trong hang, mất hút.



Cừu Nguyệt từ sau tảng đá lách người rượt vào sơn động.



Triển Hành và Đường Du nhìn nhau một cái, đều sợ hãi không nói nên lời.



“Tam gia!” Trang Minh Thanh trèo lên cửa hang dấy lửa, bị đá nhiệt độ cao làm phỏng kêu la om sòm, vụng về trèo vào.



Lâm Cảnh Phong một tay cầm súng, đứng lặng yên nhìn chằm chằm nơi đầu gió.



“Không phải đã kêu các người về rồi sao?” Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói.



Triển Hành và Đường Du, Hoắc Hổ đều trèo lên, sau khi nhảy vào cửa hang Triển Hành chẳng thèm để ý tới Lâm Cảnh Phong, chuyện đầu tiên là chạy tới kiểm tra Thôi Văn.



Đùi Thôi Văn trúng đạn, máu chảy ồ ạt, vừa nhìn liền biết ngay là do Lâm Cảnh Phong gây ra.



“Mang hắn xuống núi”



Triển Hành: “Thôi Văn!”



Triển Hành nôn nóng tát Thôi Văn một cái, Thôi Văn đã hôn mê bất tỉnh.



Đường Du níu cổ áo hắn, gào thét: “Đồ khốn nạn! Anh tôi ở đâu!”



Triển Hành cúi người xuống nghe: “Bị sốc rồi, kích điện cho hắn được không?”



Lâm Cảnh Phong tức giận quát: “Lập tức mang hắn đi tìm bác sĩ, em không nghe thấy sao!”



Triển Hành: “Anh là ai đấy, lớn tiếng vậy làm gì? Ba mẹ anh không dạy anh ăn nói lễ phép sao?”



Lâm Cảnh Phong sững sờ.



Đường Du thả Thôi Văn ra, đứng dậy nói: “Tôi tới xin anh một việc”



Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh trai cậu ở đâu, tôi chỉ tới làm việc của mình”



Đường Du: “Xin anh giúp tôi tìm anh tôi, mang anh ấy ra khỏi đầu sóng ngọn gió, được không? Tôi trả thù lao cho anh, giống như Trang Minh Thanh vậy”



Lâm Cảnh Phong không lên tiếng, mặt mày xanh mét nhìn Triển Hành đang bận bịu.



Đường Du lấy một tấm thẻ từ trong túi ra: “Trong này có sáu ngàn, là quân lương hai năm tính từ khi tôi làm quốc phòng cho tới lúc tham gia quân đội, hiện tại chỉ có bấy nhiêu thôi, tôi phải phục dịch ở Hoa Nam kiếm hai mươi bốn năm, sau này có nhiêu tiền đều sẽ đưa hết cho anh, giúp tôi cứu anh trai đi”
Cừu Nguyệt căm hận thét: “Không liên quan tới mày! Bọn mày đã phản bội sư môn rồi!”



Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Là chị cam tâm tình nguyện, tại sao không phản kháng lão?”



Cừu Nguyệt: “Động thủ cho tao!”



Lâm Cảnh Phong lập tức rút súng, Cừu Nguyệt vừa dứt lời, tức khắc trong hang băng tiếng súng trỗi dậy, tiếng súng tiểu liên càn quét vang lên liên tiếp. Lâm Cảnh Phong lướt tới trước, Cừu Nguyệt lách mình lùi ra sau, Lâm Cảnh Phong nhìn cũng chẳng buồn nhìn, giơ tay bắn xéo một phát, bắn vỡ cột băng trên đầu một người đằng xa.



“A_____” Tiếng kêu thảm vang lên, máu văng tứ tung, máu nóng phun lên mặt đất kết băng, lại có thêm năm sáu người từ phía sau màn băng lách ra tiếp ứng, Lâm Cảnh Phong nấp ra sau hang núi, nổ súng đoàng đoàng, không hạ thủ lưu tình nữa, mỗi phát súng đều bắn xuyên ***g ngực một người.



“Kỹ thuật bắn súng của tiểu Song là do tao dạy, tao cũng biết một phát nát đầu” Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Chẳng qua không thường dùng, bọn mày muốn thử không?”



Lâm Cảnh Phong vừa mở miệng, đằng trước vách chắn yểm hộ lại có vô số viên đạn bắn quét tới, tiếng súng nối tiếp nhau, bắn vách băng thành cái sàng, sau đó ầm ầm vỡ nát.



Cừu Nguyệt: “Không thấy nữa, mọi người cẩn thận!”



Cừu Nguyệt nhảy giật ra sau, Lâm Cảnh Phong sải bước nhảy ra, nghiêng người lướt đi, một gối khụy xuống đất, chân kia đạp xéo, mượn xung lực trượt trên mặt băng, dáng người thon dài mượn lực đạp lượn một vòng cung, hai tay cầm súng nhìn cũng chẳng thèm nhìn bắn đoàng đoàng đoàng liên tục dọc đường.



Lâm Cảnh Phong đảo ngược hai khẩu súng, cất vào.



Trong hang băng tất cả tiếng súng đều ngừng bặt.



Ba mươi ba phát đạn, tay đấm núp sau cột băng, hoặc vách băng đều bị một phát xuyên tim, máu lan tràn khắp nơi, hệt như sắc màu trên băng khắc.



Thi thể dựa vào băng chầm chậm trượt xuống, máu phun không bao lâu thì ngưng kết, sương mờ ập tới, khiến chúng đông thành một thể với hang băng do quỷ thần tạo nên này.



Bước chân Cừu Nguyệt xa dần, Lâm Cảnh Phong cúi đầu nhìn chằm chằm hồ băng, trầm mặc thật lâu thật lâu.



Một vũng máu từ thi thể bên hồ lan tới, thấm vào trong hồ.



Bầy sứa trong suốt tỏa huỳnh quang chậm rãi dập dìu, Lâm Cảnh Phong lấy một cái lọ thủy tinh từ trong túi áo gió ra, nó là bình đựng quà lưu niệm nhặt được ở trước cửa Viện bảo tàng Cố cung.



Lâm Cảnh Phong khom lưng, dùng lọ vớt vài con sứa nhỏ, đặt ven hồ, hờ hững nói: “Tiểu Tiện, chơi đủ rồi thì về đi, tiểu sư phụ phải giết người, đừng đi theo nữa, em không muốn nhìn đâu”



Lâm Cảnh Phong đuổi theo Cừu Nguyệt vào con đường khác của hang băng, Triển Hành chậm rãi tiến lên, nhặt cái lọ cất vào trong túi áo khoác.



Cậu nhìn đâu cũng thấy mông mông lung lung, lòng quặn thắt khó chịu, sắp ngã quỵ.



Tóc Đỏ nhìn lướt qua, nói: “Tôi đi trước, hai người theo sau”



Lâm Cảnh Phong đuổi theo Cừu Nguyệt vào một con đường phủ đầy băng nổi, tiếng súng vang không dứt, Cừu Nguyệt vừa chạy vừa trở tay nổ súng, cột băng trên đầu sụp rầm rầm, khối băng lạnh khồng lồ từ trên đỉnh sơn động rơi xuống đất vỡ nát tan.



Tiếng súng trỗi dậy, trên đường đầy những mảnh băng ngổn ngang, Lâm Cảnh Phong suýt bị nện trúng mấy lần, y vừa né vừa nổ súng, mục tiêu là băng ngưng kết trên đầu Cừu Nguyệt.



Cừu Nguyệt bị vấp một cái, tốc độ chậm lại, ả ném ra một tấm thép lục giác, nó xoáy vù vù lướt qua đỉnh đầu Lâm Cảnh Phong, ghim chặt vào đỉnh hang.



Lâm Cảnh Phong thầm kêu không xong, vội giật lùi ra sau, mấy giây sau một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đỉnh hang sụp đổ.



Con đường dài sụp thành sáu đoạn, Cừu Nguyệt chạy ra khỏi hang băng, vọt vào lòng đất càng sâu hơn.



Lâm Cảnh Phong bị chặn ở giữa hai tầng băng nứt khổng lồ.



Triển Hành và Tóc Đỏ, Hoắc Hổ bị ngăn ở lối vào bên ngoài hồ băng.



————————————————



_ Thiết bản kiều:



thiết bản kiều