Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 576 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Triển Hành luôn cảm thấy Lâm Cảnh Phong đang cận kề bên mình, mỗi lần cậu qua đường mua điểm tâm, lúc cầm sữa đậu nành quay đầu lại, thường có cảm giác thật quen thuộc.
Lúc ngồi trong phòng học tự học, trên cái cây ngoài cửa sổ dường như có ai đó đang nhìn cậu.
Thậm chí lúc đi siêu thị mua đồ, Hoắc Hổ đẩy xe, Triển Hành tùy tiện ném đồ vào xe, chợt ngẩng đầu lên, nhưng sau kệ hàng vắng tanh, không có ai cả.
Sau giá sách trong thư viện, tia nắng hoàng hôn bọc vô số hạt bụi li ti hắt vào, Triển Hành lật cuốn《Messiah》,dùng tiếng Cam Túc sứt sẹo dịch nó ra.
Cậu cười đặt sách trở về, ngẩng đầu lên nhìn một hồi, rồi rút cuốn《Tập thơ Pushkin》trên đỉnh giá sách ra. Quyển《Thiên đường đã mất》và《Thần khúc》nằm hai bên đóng lớp bụi thật dày, chỉ có tập thơ Pushkin là vẫn sạch sẽ.
Triển Hành mở nó ra lắc lắc, cánh hoa hồng bỗng chốc rơi đầy.
Cậu đứng lặng im, lát sau cười gọi: “Tiểu sư phụ, qua đây”
Không ai trả lời, thư viện tới giờ tan tầm, quản lý bắt đầu kiểm kê sách.
Triển Hành ôm con dấu rời khỏi thư viện, về nhà lật tập thơ xem, Hoắc Hổ ôm một thùng bỏng ngô lớn vừa ăn vừa xem ca kịch《Mèo》.
“Giả như cuộc sống dối lừa em…” Triển Hành đọc: “Thì đừng bi thương, đừng nôn nóng”
“Trong ngày sầu thương gắng bình thản, hãy tin đi, niềm vui rồi sẽ đến, chỉ thoáng chốc thôi mọi chuyện đều sẽ qua…”
Hoắc Hổ: “Ngụ trong cung Potala, ta là tuyết vực vương”
Triển Hành: “Trôi giạt nơi đầu phố Lhasa, ta là tình lang tuyệt nhất thế gian! Anh chỉ biết mỗi câu này!” Đoạn cầm tập thơ đập bộp vào ót Hoắc Hổ, làm bỏng ngô văng đầy mình hắn.
“Vé phim trên bàn ở đâu ra thế?” Triển Hành hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Hổ: “Có người tặng…Ớ, anh mua”
Triển Hành: “Anh có tiền à?”
Hoắc Hổ: “Đương nhiên, anh biết đếm tiền rồi!”
Triển Hành: “Trong hòm thư trước cửa sao lại có thẻ ưu đãi KFC?”
Hoắc Hổ: “Có người…Ami đi lãnh”
Triển Hành: “Không phải chứ. Mày biết chỗ nào có KFC hả?”
Hoắc Hổ: “Trên TV dạy đó, chọn càng nhiều càng vui, chỉ ở KFC ~ y kêu cậu nhớ lấy hóa đơn”
Triển Hành: “Ai kêu em lấy hóa đơn?!”
Hoắc Hổ: “…”
Triển Hành: “…”
Hoắc Hổ: “Cậu hai cậu bảo cậu nhớ lấy hóa đơn! Mới gọi điện thoại kêu á!”
Triển Hành nhìn Hoắc Hổ, bán tín bán nghi gật đầu, đêm đó, cậu xem phim một hồi, nhịn không được cứ quay đầu ra sau nhìn, thấy ở hàng ghế cuối cùng có một người ngồi, nhưng Triển Hành không có đứng dậy.
Triển Hành gật gật đầu, hỏi: “Lần này đi đâu?”
Tư vấn viên nói: “Tây An, Ly Sơn, có người tài trợ một khoản kinh phí, chỉ đích danh cậu tham gia khảo cổ”
Triển Hành: “Em không…”
Tư vấn viên cười nói: “Nghe đâu Viện bảo tàng tiến cử cậu, người tài trợ kia cũng sẽ tham gia hoạt động khảo cổ”
Triển Hành: “Wow, giàu thế, nhưng có lẽ tốt nghiệp xong em sẽ không…sẽ không làm hướng dẫn viên đâu”
Tư vấn viên: “Suy nghĩ thật kỹ đi, cậu có triển vọng đó”
Triển Hành bứt cánh hoa cuối cùng, thành khẩn nói: “Nhất định sẽ suy nghĩ, hiến dâng chị bông cúc của em nè, một lần hiến cúc là vĩnh sinh nhất thế”
Cậu đưa bông cúc trụi lủi cho tư vấn viên, làm cô ta khóc không được mà cười cũng chả xong, đoạn xoay người rời trường học.
Nắng hè vô biên vô tận chiếu xuống, trải dài khắp cả bầu trời xanh thẳm, nắng gắt thiêu đốt làm Triển Hành muốn mở mắt không lên.
Ở trước cửa trường có một người đàn ông dáng thon dài đứng tựa cửa, tay quay một ống xoay kinh.
Người đàn ông nọ mặc cái áo T-shirt lụa đen mỏng, để lộ đường nét cơ thịt thon gầy gợi cảm, làn da hơi ửng màu đồng cổ, mặc quần jean đen, mang boot lính, tay trái đeo găng hở ngón, đôi mắt sau lớp kính râm như đang nhìn vào giữa con đường rải nhựa đến ngẩn ngơ.
Người đàn ông lười biếng chìa ngón tay ra, Triển Hành ngừng bước, ngơ ngác đứng trước mặt y.
“Hi…anh bạn, đi đâu thế?” Y đặt lòng bàn tay lên cổ Triển Hành, giọng nói động tình chứa vẻ từ tính, bốn năm không gặp, giọng nói ấy càng trở nên ái muội, gợi cảm và thành thục hơn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều sinh viên, Lâm Cảnh Phong chuyên tâm hôn môi cậu.
Lúc rời môi, giọng điệu khàn khàn của Lâm Cảnh Phong như đang khẩn cầu, lại như đang van xin người yêu tha thứ: “Chúng ta kết bạn được không?”
Y trao ống xoay kinh cho Triển Hành.
“Gì đấy?” Triển Hành nheo mắt, cười nói.
Lâm Cảnh Phong: “Giấy cam kết hứa viết cho em hồi chiều hôm qua”
Dưới ánh nắng nóng cháy, Triển Hành mở ống xoay kinh, lấy ra một tờ giấy, trịnh trọng giũ mở.
GIẤY CAM KẾT
Nay tôi xin cam kết, đời này không bao giờ rời xa Triển Tiểu Tiện nữa, cho đến vĩnh viễn, mặc kệ vĩnh viễn có bao nhiêu xa.
Người làm cam kết
Chồng em
Lâm Cảnh Phong
____Linh hồn thâm xử nháo cách mệnh • Hoàn chính văn____
Rồi xong chính văn, ngừ ta hay bảo tiễn biệt thắng tân hôn, hai đứa này dìa nhà thể nào cũng có màn H tóe lửa, tiếc là đại ca Tường hông có viết hiu hiu hiu (T▽T)