Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 18 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Sống mũi của Lâm Cảnh Phong và Triển Hành chạm vào nhau, đôi môi ấm áp cách không tới một cm, đều có thể cảm nhận được rõ rệt hơi thở của đối phương.
Triển Hành chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên dời ánh mắt đi, lát sau, Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu qua, Triển Hành tự giác ôm lấy cổ y, đặt cằm lên vai y.
“Sở dĩ tôi tên Lâm Cảnh Phong” Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói bên tai Triển Hành: “Là bởi vì bà ngoại tôi và người trong thôn đều hy vọng trong thôn không thiếu nước, trên núi có thật nhiều cây”
Ba giây sau, nữ ký giả mệt mỏi đáp mấy câu, sau đó nhướng mày, nhiếp ảnh gia bô lô ba la bắt đầu phát cáu.
Cảnh sát vũ trang nghe không hiểu, chỉ nói: “Xin phối hợp điều tra, cảm ơn!”
Nữ ký giả dùng giọng Hoa cứng nhắc nói: “Tôi tới đây là để săn tin, sao có thể trộm văn vật của các người được? Mời cấp trên của các người tới đây gặp tôi!”
Cảnh sát vũ trang: “Tôi không có nói ngài…Là vầy, xe cộ qua lại đều phải tiếp nhận kiểm tra, đây là quy củ, thật xin lỗi, xin…”
Nữ ký giả: “…”
Cảnh sát vũ trang: “…”
Chớp mắt nữ ký giả đặt nguyên bộ ngực lên bệ cửa kính, trán cảnh sát vũ trang nổi ba đường hắc tuyến, sợ tới thụt lùi mấy bước, nữ ký giả quấn lấy không tha, thét chói tai: “Rõ ràng các người nghi ngờ tôi là trộm! Gọi người phụ trách tới đây_____”
Cảnh sát vũ trang sợ quá, quay lưng đi tìm người phụ trách, ở phía xa nói vài câu, nữ ký giả thò đầu hô vọng ra ngoài: “Hey_____! Anh đẹp trai! Bye!”
Nhiếp ảnh gia nhấn mạnh chân ga, xe jeep khởi động, lướt nhanh như chớp, cảnh sát vũ trang không thể làm được gì, người phụ trách ra hiệu bỏ qua đi, ầm ĩ quá không tốt. Trường hợp mấy người ngoại quốc vô phép tắc thế này thường hay xảy ra, cấp trên căn dặn, thời kỳ đặc thù cần phải chú ý ảnh hưởng.
Nữ ký giả biếng nhác nói: “Có thể ngồi dậy rồi”
Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành bò dậy, Triển Hành hắc hắc mấy tiếng, đang muốn bịa chuyện cho êm thì nữ ký giả đã cười nói: “Tiểu quý ngài à, tính cả đợt ở viện bảo tàng New York thì chúng ta đã gặp mặt hai lần rồi”
Triển Hành: “A?”
Nữ ký giả: “Sáng sớm ở trên núi, lúc các người chui ra khỏi hang, tôi vốn muốn tới phỏng vấn cậu. Tiếc rằng các người biết kungfu, khá xuất sắc đấy”
Triển Hành: “A ha ha! Kỳ thật bọn tôi chỉ định ra ngoài mạo hiểm thôi, bị một đám trộm mộ ép buộc…Tôi và…bạn học của tôi, ừm…”
Nữ ký giả: “Ừm hưm?”
Cô vặn radio to hơn chút, âm nhạc tiết tấu mạnh vang dài dài đường, chiếc xe chạy nhanh như chớp xuống cao tốc, tiến vào thành phố Tây An.
Triển Hành không yên tâm quay đầu lại nhìn: “Thế này không có vấn đề gì chứ?”
Nữ ký giả nói: “Không sao, xe cũng là mượn thôi, để đám người ở văn phòng liên hiệp gặp xúi quẩy đi”
Triển Hành cười ha ha, nữ ký giả trang điểm xong, nhón lấy một tờ danh thiếp đưa qua: “Có tin gì mới thì hãy liên hệ với tôi”
Triển Hành và cô trao đổi số điện thoại cho nhau, xe dừng ở ven đường gần nội thành, hai người phong trần mệt mỏi xuống xe.
“Bye bye_____!” Triển Hành cười vẫy tay.
Xe jeep lái đi.
“Trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt lắm” Triển Hành cao hứng nói.
Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Khi nào bị bán đi rồi, cậu sẽ không nghĩ thế nữa”
“Đừng như vậy mà ~ ~” Hai tay Triển Hành nhéo mặt Lâm Cảnh Phong, bắt y làm ra vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ chậm rãi đi dọc theo phố dài, thành phố Tây An vừa mới lên đèn, khách sạn, quán ăn lấp lánh đèn neon, khắp nơi đều treo biểu ngữ và cờ ngắn của hội giao dịch văn vật.
Triển Hành: “Lại một chuyến tay không”
Lâm Cảnh Phong lơ đãng ừm một tiếng, Triển Hành nói: “Đừng ăn món mắc quá”
Lâm Cảnh Phong không trả lời, lát sau dẫn cậu vào một cửa tiệm, gọi một mâm gà lớn, thiếu niên vốn sức ăn lớn, lại đang đói bụng, cộng thêm hốt hoảng lo sợ cả ngày trời, Triển Hành ngay cả nói cũng không thèm nói, cùng Lâm Cảnh Phong tranh nhau xử gọn mâm gà, Lâm Cảnh Phong lại gọi thêm bốn phần mì trộn, trộn đều sau đó rột rột ăn sạch sẽ.
Triển Hành vẫn còn thèm thuồng, dường như muốn liếm luôn cái mâm, Lâm Cảnh Phong nói: “Đem hóa đơn qua đây”
Mỗi người hai tờ, cạo hóa đơn xong, Triển Hành còn trúng được năm đồng, thức thời mà giao nộp cho Lâm Cảnh Phong, hai người đều rất hài lòng, rời đi.
Lâm Cảnh Phong phá lệ tìm một căn nhà khách, phòng tiêu chuẩn giá hai trăm một đêm.
Triển Hành tắm rửa xong nằm dài trên giường, Lâm Cảnh Phong nhấn di động, tính toán chi tiêu, hỏi: “Người Mỹ các người không phải có thói quen tắm rửa vào lúc sáng sớm sao?”
Triển Hành: “Tôi là người Trung Quốc a, chỉ có quốc tịch là Mỹ thôi”
Lâm Cảnh Phong không đồng ý nói: “Vậy các người còn di dân làm gì nữa”
New York:
Lục Thiếu Dung nằm sấp trên sô pha, Triển Dương ngồi ngay ngắn, điện thoại mở loa ngoài, chồng chồng hai người đều có thể nghe được.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói cảnh giác của Triển Hành: “Ai tìm tới cửa? Nam hay nữ?”
Trên xe lửa:
Giọng của Lục Thiếu Dung: “Là một cậu bé tóc vàng đẹp trai, cao xấp xỉ con, tên Johnson, tự nhận là bạn trai con, chuyện này là sao?”
Triển Hành: “Trước giờ còn không có bạn trai nào hết, cũng không biết Johnson gì đó!”
Lục Thiếu Dung: “Ừm hưm? Thế tại sao cậu ta lại nói vậy?”
Triển Hành: “Con nói cho ba biết, Lục Thiếu Dung, tên đó là một kẻ ngốc…Con một chút cũng không thích hắn! Chẳng có bất kỳ tiếng nói chung nào! Tiền có nhiều tới đâu cũng vô dụng thôi, lần sau hắn mà tìm tới cửa lần nữa, ba cứ kêu Lục Diêu chọi xương rồng xuống là được…”
Lục Thiếu Dung: “Cha con đã đuổi nó đi rồi, vậy…Con thích nam sinh sao? Hoặc giả, nó cho rằng con thích nam sinh?”
Triển Hành: “Con không có bất cứ cảm giác nào với hắn hết”
New York:
Lục Thiếu Dung và Triển Dương đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, trong loa phóng thanh truyền ra giọng của Triển Hành:
“Nói thật cho hai người biết, người con thích chính là cậu hai!”
Triển Dương: “…”
Lục Thiếu Dung: “…”
Trên xe lửa:
Trong điện thoại truyền ra tiếng gầm thét quả thật như muốn lật tung gian hút thuốc: “Mầy nói cái gì? Mầy nói lại lần nữa xem!”
Triển Hành: “Con thích cậu hai! Cậu hai cậu hai cậu hai! Cậu hai Tôn Lượng! Lục Thiếu Dung! Ba còn bảo ông già không ở kế bên? Chuyện này là như thế nào?”
Triển Dương: “Mầy…mầy…”
Lục Thiếu Dung: “Anh đừng kích động! Dương Dương!”
Triển Dương: “Chuyện này là sao?! Tao phản đối! Hắn là nam đó! Hơn nữa đã sắp bốn mươi tuổi rồi! Muốn tức chết cha mầy sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng của nữ sinh: “Hơn nữa cậu hai là chồng em mà! Là em thích cậu trước! Anh thật quá đáng, anh hai!”
Triển Dương và Lục Thiếu Dung đồng loạt la to: “Lục Diêu con đừng gây thêm phiền phức nữa!”
Triển Hành hoàn toàn không biết phải biểu đạt như thế nào, vì thế bất chấp hết thảy nói: “Nam thì đã sao! Nói thật cho các người biết! Tôi là tên đồng tính luyến ái đấy! Đều tại các người hại hết! Là các người di truyền cho tôi!”
Đầu điện thoại bên kia loạn cào cào, Triển Dương suýt nữa chảy máu não, Triển Hành lải nhải léo nhéo tại gian hút thuốc: “Ông già, kích động quá không tốt nha! Phải cẩn thận đó!”
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Con trai, con nói thật sao?”
Triển Hành nghiêm giọng nói: “Thật, con là đồng tính luyến ái a! Con là gay đấy! Thế nào? Một nhà ba gay a! Kêu ông già tới cắn con đi!”
Triển Dương: “Mầy… mầy…”
Triển Hành cúp điện thoại, quyết định không có chuyện gì sẽ không mở máy nữa.
Triển Hành rút điếu thuốc ra châm lửa, rít sâu một hơi, dựa lên cửa kính, cửa toilet cách vách mở ra, Lâm Cảnh Phong đi ra ngoài.
Triển Hành lập tức giả vờ như không có chuyện gì hết, gạt gạt tàn thuốc, cười hi hi nói: “Tôi ra đây hút thuốc”
Lâm Cảnh Phong: “Cậu vừa nói điện thoại à?”
Triển Hành đưa cho Lâm Cảnh Phong một điếu thuốc, vô cùng xấu hổ, cười ha ha, đôi bên đều không nói chuyện.
Xe lửa băng qua bình nguyên trong bóng tối, Triển Hành nhìn gương mặt phản chiếu qua cửa kính của Lâm Cảnh Phong, trong lòng bất ổn, lát sau cậu thử hỏi dò: “Ừm, tôi vừa gọi điện thoại về nhà, nói chuyện lớn lắm sao?”
Lâm Cảnh Phong đáp: “Không đến nỗi lớn lắm, chắc vừa đủ cho hai ba khoang nghe thôi”
Triển Hành: “…”
————————————–