Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 19 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Đối với chuyện này Lâm Cảnh Phong không bình luận gì, vừa hút thuốc vừa nhìn cậu.



Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong nhìn đến mất tự nhiên, nói: “Ờ thì…”



Lâm Cảnh Phong hút thuốc xong, từ đầu tới cuối không nói câu nào, dụi tàn thuốc rồi đi.



Triển Hành theo Lâm Cảnh Phong về toa xe, gục trên cái bàn nhỏ ngủ, thỉnh thoảng trộm liếc Lâm Cảnh Phong từ dưới khuỷu tay.



Anh ta đang nghĩ gì? Xuống xe sẽ vứt bỏ mình luôn sao? Triển Hành miên man suy nghĩ, tiếng xe lửa xình xịch hòa cùng suy nghĩ của cậu nhấp nhô một cách có tiết tấu.



Lâm Cảnh Phong xem báo xong, khoanh tay ngủ gà ngủ gật.



Mười sáu tiếng ngủ một giấc liền qua, lúc Triển Hành tỉnh dậy thì chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.



Triển Hành như bị sét giáng, quay đầu khắp tứ phía, cư nhiên ngủ đến nỗi tới trạm mà cũng không biết! Bác gái đoàn tàu đang quét dọn toa xe, Triển Hành vịn lưng ghế đứng lên, mờ mịt nhìn một hồi.



Quả nhiên đi mất rồi.



Triển Hành ngơ ngác đứng đó, mắt đỏ bừng, Lâm Cảnh Phong từ toa xe khác đi tới.



“A”



“A con em mi” Lâm Cảnh Phong lau nước, khom mình ngồi xuống.



Thì ra chỉ là đi rửa mặt, y trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn Triển Hành: “Xuống xe”



Triển Hành như trút được gánh nặng, theo Lâm Cảnh Phong xuống xe, có Lâm Cảnh Phong ở đây thì ngay cả bản đồ thành phố cũng không cần nữa, chỉ việc đi theo là được.



Lâm Cảnh Phong: “Sao không nói chuyện?”



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong: “Nhà cậu có bao nhiêu nhân khẩu?”



Triển Hành thành thật nói: “Cha tôi, ba hai, em gái và tôi”



Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Triển Hành hỏi ngược lại: “Còn anh? Ba mẹ anh làm gì? Có biết anh ở ngoài…làm việc này hay không?”



Lâm Cảnh Phong: “Không có ba, chỉ có mẹ, vừa sinh tôi ra liền qua đời, lúc nhỏ tôi được bà ngoại nuôi dưỡng, bà không biết gì hết, tôi nói với bà rằng tôi đang làm công ở Quảng Châu”



Triển Hành hiểu thông, gật đầu: “Tôi được sinh ra ở Mỹ, chừng nào anh kiếm đủ tiền rồi thì tới nhà tôi chơi nha”



Lâm Cảnh Phong nói: “Được, nhà tôi ở huyện Dân Cần tỉnh Cam Túc, sau này rảnh rỗi sẽ dẫn cậu tới đó chơi”



Triển Hành nổi hứng thú: “Anh từng đi qua Đôn Hoàng rồi sao? Tôi vẫn luôn muốn tới hang Mạc Cao xem thử, nghe nói…”



Lâm Cảnh Phong bắt đầu nhức đầu, y chú ý thấy cánh tay Triển Hành mấy lần mất tự nhiên giơ lên, lại như ý thức được gì đó, bèn ngượng ngùng để xuống.



Cậu ta muốn khoác vai mình, nhưng lại sợ mình ghét bỏ_____Lâm Cảnh Phong thầm buồn cười, chủ động câu vai Triển Hành.



“Tôi định thu một đồ đệ” Lâm Cảnh Phong nói: “Để sau này y bát* có người kế thừa” [*vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau]



Câu đó nói ra chẳng khác nào ông cụ non, Triển Hành không khỏi buồn cười trong lòng, Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu cứ suy nghĩ đi, trong nghề người ta kêu tôi là Lâm Tam, trong môn phái chọn môn đồ rất nghiêm…”



“Tại sao kêu là Tam gia?”



“Đây không phải trọng điểm!”



Triển Hành cười nói: “Không thành vấn đề, tôi…”



Lâm Cảnh Phong lắc lắc ngón tay, nghiêm túc nói: “Nhìn cậu không giống loại côn đồ, gia cảnh cậu nhất định rất tốt, ngoài miệng gọi sư phụ sư phụ cũng được đi, nhưng nếu muốn đãi đấu mò vàng, người nhà cậu có thể tiếp nhận sao?”



Triển Hành nháy mắt nghĩ tới cảnh tượng lão cha chiếm giữ tầng trên cùng của trung tâm tài chính toàn cầu, phun một mồi lửa khiến bên ngoài biến thành bình địa.








Triển Hành ảo tưởng đủ loại, Lâm Cảnh Phong hãy còn chưa biết tình hình, thản nhiên nói: “Năm người, đoạt được chia đều, tôi không quen các người, bất quá trưởng bối trong nhà các người hẳn đã nghe qua cái tên Lâm Tam này”



Mỗi khi Lâm Cảnh Phong nói một câu, Triển Hành liền phối hợp động tác, ra dấu tới ra dấu lui sau lưng Lâm Cảnh Phong, cuối cùng hai ngón tay còn làm lỗ tai thỏ trên đầu Lâm Cảnh Phong nữa.



Mọi người: “…”



Lâm Cảnh Phong: “?”



Lâm Cảnh Phong quay đầu lại nhìn, Triển Hành lập tức trở lại bộ dạng đứng đắn.



Ba người đội viên bắt đầu tự giới thiệu mình, Triển Hành chú ý thấy một nam một nữ trong đó liếc mắt nhau, chứng minh bọn họ có quen biết.



“Tôi tên Lệ Lệ” Cô bé kia mở miệng đầu tiên, cô thoạt nhìn cỡ khoảng mười tám mười chín tuổi, tóc kiểu xù, kẻ mắt đen đậm, môi thoa son đỏ tươi.



Lâm Cảnh Phong: “Tôi biết cô, nghe nói cô mở khóa rất lành nghề?”



Cô bé thản nhiên nói: “Chắc vậy, tôi cũng không biết”



Một người đàn ông khác mở miệng: “Tôi họ Trương”



Hắn đứng dậy bắt tay với Lâm Cảnh Phong: “Trương Soái, đã từng nghe qua tên tuổi của Lâm Tam”



Triển Hành càng nhìn bộ dáng cụ non của Lâm Cảnh Phong càng muốn đùa giỡn y, lại nhịn không được bắt đầu làm quỷ, nữ sinh kia không nhịn được nữa, cười ầm lên.



Lâm Cảnh Phong nói: “Anh…Sư môn là…” Y lật tay qua, nhờ phản quang của đồng hồ thấy rõ động tác của Triển Hành sau lưng, lập tức đứng dậy, kéo cổ áo Triển Hành, lôi cậu vào trong góc tẩn cho một trận.



“Ai nha_____Ai nha_____” Triển Hành kêu gào.



“Xin tiếp tục nói” Lâm Cảnh Phong trở về vị trí.



Trương Soái khoảng chừng ba mươi tuổi, thành khẩn nói: “Đã xuống không ít đấu, nhưng phần lớn là theo sư phụ, lần này tự ra ngoài một lần, xin Tam gia chiếu cố thêm” Nói xong chắp tay.



Lâm Cảnh Phong gật đầu nói: “Có kinh nghiệm là được, tôi không kén chọn đâu, còn cậu?” Nói xong hất cằm về phía nam sinh cuối cùng.



Lệ Lệ cọ móng tay, thờ ơ nói: “Anh kêu cậu ta là đại tiện được rồi”



Nam sinh sau cùng kia mờ mịt lắc đầu nói: “Tôi…tôi, ừm, tôi đi chung với Lệ Lệ, tôi tên Kiến Vĩ. Lệ Lệ đi đâu, tôi theo đó…”



Triển Hành: “Vĩ ca khỏe!”



Lâm Cảnh Phong: “Cậu biết làm gì?”



Lệ Lệ nói: “Tôi cũng không rõ cậu ta biết làm gì nữa, có thể để cậu ta canh chừng”



Kiến Vĩ bất an nhìn Lệ Lệ một cái, nói: “Đúng đó”



Triển Hành dựng thẳng ngón cái, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: “Quá tốt rồi! Tôi thích nhất là canh chừng! Cậu đúng là nhân tài chuyên nghiệp!”



Cứ thế, Triển Hành không cần phải ở trên mặt đất nữa, đã có thể theo Lâm Cảnh Phong xuống mộ.



Lâm Cảnh Phong hơi nhíu mày, đối với đội viên lần này hết sức bất mãn, nhưng rốt cuộc y vẫn không nói gì, đeo mắt kính lên nói: “Thu xếp đơn giản một chút, cơm trưa tự giải quyết, hai giờ rưỡi lên xe xuất phát”



—————————————-



_ Động tác con thỏ:



động tác con thỏ



động tác con thỏ