Linh La Giới

Chương 115 : Tiểu Thanh bị sỉ nhục

Ngày đăng: 20:29 19/04/20


Hạ Ngôn dẫn điểm sáng linh lực kì dị phủ kín nội lực chậm dãi chạy trong kinh mạch một vòng, liền cảm thấy cơ nhục, huyết mạch, xương cốt toàn thân đều sục sôi bước phát triển linh lực mới.

 

"Linh lực của Linh sư bình thường, tuy rằng cũng có năng lực chữa thương với một mức độ nào đó, nhưng khẳng định cũng không bằng linh lực hiện tại của ta! Tụ Linh huyệt lột xác này, không ngờ có thể mang đến linh lực thần bí khó lường như thế!" Hạ Ngôn từ trên giường nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh ở trên không trung hình thành một đường cong tao nhã, rơi xuống trước của phòng:"Qua bốn ngày nữa, đó là ngay Phòng đấu giá cử hành hội đấu giá, đến lúc đó ta nhất định phải mua cho được Huyết Lăng Thảo, liền có thể cho Thánh Hoàng gia gia dạy ta cách phối chế ra dược phẩm thúc đẩy tăng lớn Tụ Linh huyệt. "

 

"Còn có nửa tháng là tới tháng 9 là ngày Học Viện Tử Diệp khảo hạch tuyển nhận học viên." Mắt Hạ Ngôn loé sáng, khoé miệng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ!

 

Cửa phòng mở rộng, ánh mặt trời đỏ phía chân trời, chiếu rọi ánh sáng trên người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sừng sững đứng đó một thân áo dài trắng như tuyết!

 

"Ồ? Tiểu Thanh đã đi lâu như vậy, như thế nào còn chưa trở về?"

 

Đột nhiên, Hạ Ngôn nhíu mày nhìn sương phòng hai bên trái phải.

 

Từ phủ viện Hạ gia đến phường thị, cho dù là bước chân của nữ nhân bình thường, vừa đi vừa về nhiều lắm cũng cần thời gian tàn một nén nhang, hơn nữa Tiểu Thanh rời phủ viện Hạ gia vẫn thường đi của sau, cũng không cần phải qua tiền viện rộng lớn kia nên càng nhanh hơn.

 

Tiểu viện của Hạ Ngôn này, cửa sau cách phủ viện rất gần.

 

"Từ lúc Tiểu Thanh rời đi đến giờ, cũng có tới nửa canh giờ rồi? Không đúng! Hẳn sớm trở về đến nơi mới phải!" Hạ Ngôn sốt ruột mặt mày nhăn nhó, ánh mắt nhìn thoáng qua Thổ Cẩu trong sương phòng.

 

Thổ Cẩu thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía mình, liền thè lưỡi, cụp đuôi, chạy vội ra ngoài. Ánh mắt nó đầy vẻ thân thiết, há miệng, toàn thân vặn vẹo lắc lư không ngừng, một bộ dạng làm như nhu thuận lắm vậy.

 

"Được rồi! Ta cũng đi phường thị thử xem, vừa lúc, cũng có tới hơn nửa tháng không đi phường thị rồi!" Hạ Ngôn nhìn nhìn ngoài cửa tiểu viện, thân thể đột nhiên bộc phát ra một tràng tiếng kêu rất nhỏ "lốp bốp".

 

Buổi trưa hôm nay ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đã bị thương. Lúc này đã tốt hơn bảy tám phần, nội lực tiêu hao cũng đã khôi phục hơn phân nửa.

 

Tại phương thị Hạ gia người đi lại tấp nập!

 

- Ồ?! Kì quái! Mã ca! Tiểu nương tử xinh đẹp kia như thế nào chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu?

 

Ở cách một toà tửu lâu ba tầng ở phường thị không xa, hai gã thanh niên thân thể mập mạp mặc hoa phục. Trong đó một gã mắt hít răng hô đảo cặp mắt liêng láo nói với vẻ tức giận.

 

Cách hai người đó không xa, còn có mấy tên hắc y hộ vệ vẻ mặt nghiêm trang, thân thể vững vàng, vừa nhìn là biết là hộ vệ của hai gã hoa phục này.

 

Đám thiếu gia công tử con nhà phú hộ, khi ra ngoài đều thích mang theo hộ vệ trong nhà, một là ra vẻ ta đây có khí thế, hai là cũng vì an toàn. Đương nhiên, còn có điều thứ ba là có thể dựa vào năm tay thị vệ khi dễ người khác!

 

Những tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng này phần nhiều là hạng người không học vấn không nghề nghiệp. Cho dù là một người tu luyện bình thường, đa số bọn họ cũng khó là đối thủ. Cho nên, bọn họ muốn khi dễ người khác, chỉ có thể mang theo hộ vệ thực lực không tầm thường.

 

Các hộ vệ này phần lớn là họ tốn nhiều tiền thuê dong binh tới, cầm thù lao họ cung cấp đương nhiên phải ra sức làm việc cho bọn họ. Có đôi khi cho dù làm một số chuyện thương thiên hại lí, bọn họ cũng không thể không chiếu theo phân phó mà làm. Cũng có một số hộ vệ là kẻ tâm phúc trong nhà được họ bồi dưỡng nhiều năm, người như vậy lại càng trung thành hơn.

 

Hai tên thanh niên mặc hoa phục dáng người mập mạp đứng ở giữa đường, chung quanh bốn phía đường phố liền không còn đường đi.

 

Nguyên vốn đường phố ồn ào náo nhiệt, lập tức liền trở nên im lặng không ít.

 

Rất nhiều người hiển nhiên đều nhận ra hai người kia, hơn nữa nhìn thấy bọn họ cứ giống như nhìn thầy hổ lang vội vàng né tránh từ xa.

 

-Tiểu cô nương này, chạy trốn nhanh thật! Ca ca mới vừa từ lầu hai xuống, đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

 

Gã Mã ca kia tức giận vung vẫy tay áo. Trên gương mặt phì nộn run run, trong mắt loé lên hung quang, hiển nhiên rất không vừa lòng.

 

Vừa rồi hai người bọn họ, đang ở trên lầu hai tửu lâu ngồi kế bên của sổ uống rượu, đột nhiên nhìn thấy trên đường một thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dạng thật xinh đẹp đi ngang qua dãy phố. Hai người liền lập tức từ trên tửu lâu chạy xuống, nhưng đuổi tới ngã tư đường, cũng không thấy bóng dáng tiểu nương tử kia.

 

Hai người này một người tên là Mã Tang, một kêu Từ Dương Thuỷ. Đều là thiếu gia con nhà phú hộ ở thành Ngọc Thuỷ. Bình thường làm chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt cưỡng bức các thiếu nữ xinh đẹp không ít. Mặc dù làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng chẳng qua cũng chỉ tốn một mở tiền dàn xếp là êm xuôi, cũng không có chuyện gì ghê gớm. Cho nên hai người này ngày càng lớn mật, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp là nảy ra tà ý muốn chiếm đoạt.

 

Tụ Tiên Lâu cách chỗ bọn họ không đến trăm thước. Đó là sản nghiệp của Mã gia. Ở trong tửu lâu này, Mã Tang chính là thiếu chưởng quầy.

 

Mã gia tài sản giàu có, chỉ riêng một cái Tụ Tiên Lâu đã trị giá mười vạn kim tệ, hơn nữa phụ thân Mã Tang cùng mấy vị chưởng lão Hạ gia đều qua lại thân thiết với nhau. Tự Tiên Lâu này, ở thành Ngọc Thuỷ cũng gần bằng với Tụ Phúc Lâu của Vương gia, thường ngày buôn bán rất đắt khách.

 

Đương nhiên mỗi một năm tiền thuê giao cho Hạ gia cũng không thiếu. Cũng chính về nguyên nhân như thế, nên Mã Tang này làm một số chuyện xấu không phù hợp với quy củ phường thị, hộ vệ phường thị cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, bọn họ cũng không can thiệp tới.

 

-Mã ca! Hay là quên đi, chúng ta tiếp tục trở về uống rượu tiếp đi, coi như tiểu nương tử này không có duyên phận!

 

Từ Dương Thuỷ há miệng chìa hàm răng hô cười hề hề hai tiếng, cúi người làm một bộ dạng nịnh bợ thái quá.

 

-Đáng giận!

 

Hung quang trong mắt Mã Tang vẫn đang dò nhìn quanh bốn phía, hắn nghiến răng nghiến lợi:

 

-Thật mất hứng! Dương Thuỷ! Một hồi ngươi đi dò xét kĩ cho ta. Tìm bắt tiểu nương tử đó về cho ta.

 

-Hắc hắc! Mã ca yên tâm tiểu đệ nhất định bắt mang đến.

 

Từ Dương Thuỷ cười nịnh nói:

 

-Tiểu nương tử đó trông thật tươi mát mọng nước. Nếu nàng ta tới phường thị khu Bắc mua sắm, thì chỗ trú ngụ nhất định ở chỗ này không xa, ta chỉ cần phái người tới từng nhà, thế nào cũng tìm ra nàng.

 

Mã Tang lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn quét một vòng, rồi mới thu hồi lại.

 

-Cô nương! Cô nương! Đừng đi tới phía trước! Mau quay lại đi thôi!

 

Cách hai người khoảng hơn một trăm trước, trên đường phố phía đông, một lão thái bà hơn sáu mươi tuổi đang lo lắng ngăn cản một thiếu nữ trẻ. Thiếu nữ này cầm trên tay một cái giỏ tinh xảo màu lam, bên trong là một ít rau dưa cùng thịt tươi vừa mới mua.

 

Không phải là ai khác, chính là Tiểu Thanh vừa mới từ phủ viện Hạ gia tới phường thị. Một thân mặc áo dài màu xanh nhạt, thân hình uyển chuyển, vừa nhìn thoáng qua một cái, liền cảm thấy được vẻ tươi đẹp thoát tục. Hơn nữa dung mạo xinh đẹp của nàng lại khiến người ta không cầm lòng được.
Hạ Ngôn nhìn thấy Tiểu Thanh đang bị một tên mật mạp ghê tởm khiến người ta buồn nôn, túm lấy mái tóc nàng kéo đi về phía trước.

 

Tên mập mạp kia khi đi ngang qua bên cạnh một lão thái bà, còn thuận thế tung một cước đá lão thái bà kia văng qua một bên.

 

Thấy một màn như vậy, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc lên một luồng sát khí:

 

- Bọn khốn này! Vậy mà dám ở khu phường thị Hạ gia này khi nhục Tiểu Thanh? Cả đám hộ vệ Hạ gia phường thị, chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?

 

Tiếng gầm của Hạ Ngôn lập tức truyền ra ngoài. Lúc này Hạ Ngôn đã bị chìm trong cơn thịnh nộ!

 

Hạ Ngôn vừa rứt lời, ánh mắt mọi người đều chiếu trên người Hạ Ngôn.

 

-Ồ!?

 

Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ cũng đưa mắt nhìn xem, thấy lại là một người tu luyện trẻ tuổi, bên cạnh còn có một con chó hoang gầy trơ xương, lập tức trầm tĩnh lại.

 

-Hôm nay thật đúng là không thuận lợi! Không ngờ lại toát ra một tên thích xen vào việc của người khác!

 

Mã Tang có chút căm tức.

 

Thấy Hạ Ngôn toàn thân mặc áo trắng bình thường, cho rằng Hạ Ngôn chỉ là một người tu luyện tầm thường, tự nhiên hắn cũng không muốn phí nhiều tư tâm quan tâm tới.

 

Tiểu Thanh nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, lập tức vui mừng đứng lên. Tuy nhiên, lúc này nàng căn bản nói không ra lời, chỉ có thể chớp chớp vài mắt vài cái.

 

-Các người đuổi hắn đi cho ta!

 

Mã Tang quay sang mấy tên hộ vệ của mình phất tay, lớn tiếng nói.

 

Mất tên hộ vệ "dạ" một tiếng trả lời, sau đó liền hùng hổ vọt tới hướng Hạ Ngôn. Loại sự tình này, bọn chúng đi theo Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ cũng làm không ít lần. Dù sao bất kể xảy ra chuyện gì, cuối cùng đều là hai vị thiều gia gánh chịu, bọn chúng chỉ một mực phụng mệnh làm việc.

 

Toàn bộ thành Ngọc Thuỷ có mấy chục vạn dân cư, mà khu phường thị Hạ gia cũng có tới mấy trăm cửa hàng. Trong đó, phần đông mọi người không nhận biết Hạ Ngôn, cho dù rất nhiều người nghe nói qua cái tên Hạ Ngôn là người được đề cử làm tộc trưởng Hạ gia, nhưng đều chưa từng thấy qua mặt mũi Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn bình thường rất ít khi đi ra ngoài. Cho dù là đến phường thị cũng sẽ không kinh động người khác.

 

Cho nên mãi đến lúc này, chung quanh cũng không có người nào nhận ra Hạ Ngôn!

 

Đám người vây xem kia cũng cho rằng Hạ Ngôn kia thật xui xẻo, bị mấy tên hộ vệ hung thần ác sát kia vây công, không chết thì cũng phải tàn phế! Vì thế đều lắc đầu thở dài.

 

Mấy tên hộ vệ cười nanh ác, phóng vọt tới Hạ Ngôn, lập tức khai triển quyền cước, công kích vào Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, trong mắt chợt loé tinh quang, đột nhiên từ trên mặt đất phi thân bay lên không trung, rồi sau đó cấy tốc rơi xuống, trực tiếp tung ra một chưởng mãnh liệt, chưởng pháp xé gió hướng tới mấy tên hộ vệ.

 

Mấy tên hộ vệ chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, liền mất đi bóng dáng Hạ Ngôn, rồi sau đó liền cảm giác được trên không trung một bóng đen rơi xuống, bóng chưởng còn chưa tới, chưởng phong đã nhập thể chúng!

 

"Rắc rắc…"

 

"Rốp rốp…"

 

"Ai…"

 

Liên tiếp mấy tiếng giòn tan, mấy tên hộ vệ lập tức kêu gào thảm thiết, bị đánh văng trên mặt đất, trong nháy mắt cánh tay bọn chúng liền bị phế.

 

"Gấu…"

 

Thổ cẩu lập tức xông ra ngoài, chớp mắt một cái đã tới trước mặt Mã Tang, há miệng cắn một phát vào cánh tay Mã Tang. Thổ Cẩu cũng không phải chó bình thường, nó là Huyễn Ảnh Lang

 

Sau một tiếng "rốp" giòn tan, Mã Tang chỉ cảm thấy toàn thân đau như xé nát tim gan.

 

"Phù…"

 

Một luồng máu tươi phun ra từ cánh tay gãy của Mã Tang bắn tung toé trên mặt đất. Chỉ một nhát cắn mà cánh tay của Mã Tang đã bị cắn đứt rời rơi xuống mặt đất.

 

Trong ánh mắt xanh sâu kín của nó đầy vẻ hung ác trừng trừng nhìn Mã Tang. Lúc này, Mã Tang bất chấp mọi thứ, ôm cánh tay thống khổ, kêu rên thảm khốc.

 

Từ Dương Thủy đứng ở một bên, đã sớm sợ xanh mặt, không nói nên lời.

 

Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian chỉ vài cái hô hấp đã liền xong rồi, hắn cũng chưa kịp báo ra tên thiếu gia Mã Tang của Tụ Tiên Lâu!

 

Mọi người đều chấn động nhìn vào một người một chó vừa xuất hiện này. Quả thực, rất khó để người ta tin được!

 

-Hạ Ngôn ca!

 

Tiểu Thanh mềm nhũn té trên mặt đất, trong ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ, thì thào kêu lên.

 

Hạ Ngôn bước nhanh tới, vạt áo phiêu động, trong nhánh mắt liền tới bên cạnh Tiểu Thanh, đưa tay đỡ Tiểu Thanh đứng lên.

 

-Thổ Cẩu! Lưu tính mạng hắn lại!

 

Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn Thổ Cẩu nói.