Linh La Giới
Chương 116 : Dỡ bỏ
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Thổ cẩu nghe tiếng la của Hạ Ngôn, đôi mắt sâu kín quỷ dị chuyển vòng quanh, nanh sắc mỏ nhọn uy phong lẫm liệt đặt mông ngồi cạnh Mã Tang.
-Hạ Ngôn ca!
Khoé miệng Tiểu Thanh lộ ra nụ cười mỏng manh, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn sau đó duỗi ngón tay thon dài chỉ vào lão nhân trên mặt đất:
- Vị lão nhân gia này là bởi vì ta mới bị hai người kia đả thương.
Lúc này, Tiểu Thanh vẫn còn nhớ tới lão nhân gia kia.
Hạ Ngôn gật mạnh đầu, nhìn Tiểu Thanh nói:
-Ta biết rồi!
-Này…
Đột nhiên, Hạ Ngôn duỗi ngón tay chỉ vào Từ Dương Thuỷ:
-Vừa rồi là ngươi ra tay sao?
Lúc nói chuyện, trên mặt Hạ Ngôn bao trùm một tầng sương lạnh, dường như hàn băng vạn năm không đổi.
Nghe giọng nói lạnh băng như vậy, Từ Dương Thuỷ bị doạ cả người run run, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất.
-Ngươi. ngươi là ai?
Thân thể Từ Dương Thuỷ run rẩy, hắn còn muốn dựa vào thân phận để áp chế đối phương:
-Ngươi có biết… ngươi có biết chúng ta là ai không?
-Hừ! Ta mặc kệ ngươi là ai. Đắc tội ta, ta biến các ngươi thành người chết!
Bốp bốp!
Một loạt tiếng nổ vang lên, nội lực nhanh chóng lưu động một vòng trong kinh mạch, khí thế toàn thân cũng tăng lên không ngừng.
Từ Dương Thuỷ chỉ cảm thấy mình như tiến vào hầm băng, toàn thân toát ra khí lạnh, nhìn chằm chằm vào Mã Tang đang nằm kêu rên trên mặt đất, còn có mấy tên hộ vệ bị chặt đứt cánh tay. Lần đầu tiên Từ Dương Thuỷ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Đáng sợ! Thật sự là rất đáng sợ!
-Hạ Ngôn ca. Bụng ta thật đau!
Giọng nói yếu ớt của Tiểu Thanh vang lên.
Hạ Ngôn đưa tay ra sau, áp bàn tay vào bụng Tiểu Thanh, chậm rãi đưa nội lực vào.
Hộ vệ đội trưởng nhìn tình cảnh ở đây, trong đầu rất nhanh chuyển động. "Từ Dương Thuỷ, Mã Tang. Hai tên ác ôn này, thật sự là đáng giận!"
-Hạ Ngôn thiếu gia. Người thấy ta nên làm gì? Hạ Ngôn thiếu gia, Tụ Tiên Lâu kia, chính là lão già Mã Tang mở!
Hộ vệ đội trưởng chỉ vào Tụ Tiên Lâu ở phía trước nói, lại chỉ về phía Mã Tang đã ngất bên cạnh Thổ Cẩu, ánh mắt có chút cổ quái.
Trên mặt đất đều là máu tươi!
Hạ Ngôn cười lạnh trong lòng. Hộ vệ đội trưởng này thật ra không ngốc, trước tiên ngầm cho ta biết thế lực của Mã Tang, sau đó mới hỏi ta xử lí thế nào. Tuy nhiên, ta làm sao quan tâm đến một cái Mã gia? Một con buôn hạng hai của thành Ngọc Thuỷ mà thôi. Hừ!
-Hai tên mập mạp này cũng không dễ dàng buông tha.
-Mạng có thể giữ, tuy nhiên hai cánh tay… đều không thể để lại. Bằng không về sau bọn chúng còn có thể bắt nạt người khác!
Giọng nói Hạ Ngôn không chút thương lượng.
Nghe nói như thế, Từ Dương Thuỷ ngồi dưới đất thân thể thoáng giật mình. Rồi sau đó, nơi hắn ngồi dần ẩm ướt, một mùi hôi thối tản ra.
Không ngờ hắn bị doạ đái ra quần!
-Tiểu Tang… con ta!
Đột nhiên, từ xa truyền tới một tiếng gào thét thê lương, tiếp theo lại thấy một quả cầu thịt lọt vào tầm mắt mọi người.
Hạ Ngôn vừa nhìn, thầm nghĩ đây chính là phụ thân của Mã Tang kia! Hai người thoạt nhìn quả thật rất giống, bất kể thân hình hay diện mạo.
-Lão gia. Chính là con chó của tên kia nuôi cắn thiếu gia bị thương!
Một gã hộ vệ chỉ vào Hạ Ngôn, nổi giận đùng đùng nói.
Hộ vệ này vừa rồi cũng ở đây, tuy nhiên vừa rồi đầu óc hắn đột nhiên thông minh, thừa dịp Hạ Ngôn không để ý chạy về, hiện tại mang theo phụ thân Mã Tang tới.
-Thằng khốn chết tiệt, dám đả thương con ta. Đội trưởng Hạ Hạo, ngươi còn không bắt hắn, ta muốn hắn chết không tử tế, ta muốn băm thây hắn thành vạn mảnh! Còn con chó của hắn, ta muốn làm thịt ăn!
Lão Mã vẻ mặt xúc động, hung tợn chỉ vào Hạ Ngôn. Thân hình mập mạp của lão rung lên dữ dội.
Nhìn đứa con mình trong vũng máu, lão Mã đã hoàn toàn mất đi lí trí. Lão chỉ có một đứa con bảo bối đó! Hiện tại bị chặt đứt một tay, không biết còn sống hay đã chết!
Thổ Cẩu nghhe nói có người muốn ăn thịt nó, lập tức lộ ra vẻ hung dữ, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm lão Mã.