Linh La Giới

Chương 123 : Tịch Phá Thiên nhỏ máu

Ngày đăng: 20:29 19/04/20


Thấy Nhã Phân vươn cánh tay trắng noãn khẽ kéo ống tay áo mình, Hạ Ngôn chỉ lắc đầu cười cười, sau đó lại vươn tay lên.

 

-Mười một vạn kim tệ!

 

Lời của Hạ Ngôn, hung hồn quanh quẩn trong hội trường.

 

Mạc Gia Phần ở trên đài cao, yết hầu hung hăng nuốt ực một cái, kích động nhìn Hạ Ngôn.

 

"Hiện tại ta có sáu mươi vạn kim tệ, trừ đi hai mươi bốn vạn năm ngàn kim tệ tiền trả cho Mạc Khải, ít nhất còn có ba mươi vạn kim tệ có thể sử dụng. Ta cũng không tin, Huyết Lăng Thảo này có thể nâng đến cái giá ba mươi vạn kim tệ. Hơn nữa, lát nữa Linh Dịch của ta cũng nhất định có thể bán với giá xa xỉ"

 

Trong lòng Hạ Ngôn ngẫm nghĩ, ánh mắt cũng nhìn về phía Tịch Phá Thiên cách đó không xa.

 

Tịch gia này, thật đúng là âm hồn không tan mà.

 

Thân phận Hạ Ngôn, đã có thù hận rất nặng với Tịch Gia. Mà hiện tại với thân phận Linh La, không ngờ vẫn có sung đột với Tịch gia.

 

"Xem ra tranh chấp giữa ta với Tịch gia cũng không phải là ngẫu nhiên mà!"

 

Trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe tinh quang.

 

Trong lòng Tịch Phá Thiên cười lạnh, hắn thấy Hạ Ngôn không chút do dự liền tiếp tục tăng giá, càng xác định Hạ Ngôn đối với gốc Huyết Lăng Thảo này là quyết chí phải có. Khóe miệng kéo lên một độ cong quỷ dị, liền vuốt chòm râu che lại.

 

-Mười hai vạn kim tệ!

 

Tịch Phá Thiên một lần nữa tăng giá!

 

Bọn người Hạ Phi Long, Hồng Phi cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Tịch Phá Thiên.

 

"Tịch Phá Thiên này muốn làm gì vậy chứ? Hắn sẽ tốn mười hai vạn kim tệ mua một gốc Huyết Lăng Thảo?"

 

Hạ Phi Long cau mày, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

 

"Người kia là cố ý muốn nâng giá cao, khiến cho Linh La bỗng dưng phải tốn nhiều tiền mà! Hắn nhìn trúng Linh La đối với Huyết Lăng Thảo bắt buộc phải có!"

 

Nghĩ vậy, Hạ Phi Long không khỏi nhìn lại Linh La.

 

Kỳ thật, lão càng nhìn Linh La, lại càng có một cảm giác giống như từng quen biết. Loại cảm giác này, làm cho Hạ Phi Long không khỏi đứng về phía Linh La.

 

-Linh La tiên sinh! Ở thành Tử Diệp cũng có thể dễ dàng mua được Huyết Lăng Thảo.

 

Hạ Phi Long lên tiếng nói với Linh La cách đó không xa.

 

Hạ Ngôn chuyển mắt, nhìn Hạ Phi Long lắc đầu.

 

-Đa tạ tộc trưởng nhắc nhở, nhưng mà Huyết Lăng Thảo này ta muốn có được sớm một chút.

 

-Mười lăm vạn kim tệ!
Tịch Phá Thiên nghe lời mấy người này nói, sắc mặt toàn một mảnh tái mét, gân xanh trên tay lồi lên. Ánh mắt hung tàn trừng Hạ Ngôn, thoạt nhìn giống như muốn nhảy lên xé xác Hạ Ngôn ngay tại đây.

 

Đột nhiên, Tịch Phá Thiên đảo mắt, nhếch môi ngoài cười mà trong không cười nói:

 

-Linh La tiên sinh! Đột nhiên ta không muốn gốc Huyết Lăng Thảo hiếm thấy này nữa, vậy ngài còn muốn sao?

 

Tuy rằng lời này rất khó mở miệng, thế nhưng lúc này Tịch Phá Thiên cũng chỉ có thể bỏ mặt mũi, hy vọng Linh La này có thể tiếp nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này.

 

Hạ Ngôn cười cười, khẽ nhướng mày nói:

 

-Đương nhiên có thể. Tịch tộc trưởng, ta đồng ý ra giá tám vạn kim tệ mua lại gốc Huyết Lăng Thảo này!

 

-Cái gì! Tám vạn kim tệ?

 

Tịch Phá Thiên tròng mắt co rụt.

 

-Ta vừa tốn mười tám vạn kim tệ mà!

 

-Ha ha! Vậy ta mặc kệ, tám vạn kim tệ đã một giá cao hơn bình thường rồi.

 

Hạ Ngôn lắc đầu cười nói.

 

-Hừ!

 

Tịch Phá Thiên thở dốc mấy hơi, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói lại nữa. Đè nén cơn tức trong lòng, lại ngồi xuống chỗ mình.

 

Những người khác, cũng đều dời ánh mắt trở lại sân đấu giá.

 

Ở phía sau, những danh nhân thành Ngọc Thủy, còn có những người tới từ trong thành trấn quận thành khác, trong lòng cũng đang cười thầm.

 

"Tộc trưởng Tịch gia này, chịu thiệt rồi. "

 

Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ.

 

"Linh La này thật đúng là thủ đoạn, ngay cả tộc trưởng Tịch gia cũng bị hắn gạt!"

 

Cũng có một ít người bội phục thủ đoạn của Linh La.

 

Bọn họ nghĩ, là Linh La này cố ý nâng giá khiến cho Tịch Phá Thiên có hại, mà Tịch Phá Thiên lại hoàn toàn bị trêu đùa!

 

Kỳ thật, Hạ Ngôn lại không phải có ý nâng giá, thật sự là Tịch Phá Thiên quá đáng! Kết quả như thế, cũng là hắn gieo gió gặp bão.

 

Ngồi xuống lần nữa, Hạ Ngôn lại nhìn thoáng qua ngưới áo choàng kia, tuy nhiên người áo choàng kia vẫn cúi đầu, giống như chưa bao giờ ngẩng đầu lên vậy. Nếu không phải vừa nãy đối diện với ánh mắt hắn, Hạ Ngôn thật hoài nghi có phải mình sinh ảo giác không, câu nói cũng không phải là do người áo choàng này nói ra.