Linh La Giới
Chương 138 : Khiêm cung
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Mới nhìn kỳ thật bản chất cùng là một loại vũ kỹ.
Mặc dù vũ kỹ hoàn toàn giống nhau, thân pháp hoàn toàn giống nhau. Nhưng nếu là hai tu luyện giả bất đồng cùng tu luyện thì hiệu quả cuối cùng là một trời một vực.
Thân pháp có rất nhiều yếu tố liên quan, trong đó quan trọn nhất là ngũ quan, cảm giác được lộ tuyến công kích của đối thủ sẽ có khả năng né tránh được. Chỉ một chút không thận trọng bản thân sẽ chết dưới kiếm của đối thủ.
Mà ngũ quan của Hạ Ngôn được Lịnh La tâm pháp cải tạo sợ rằng khó tìm được người thứ hai so sánh với hắn. Hơn nữa Hạ Ngôn với khả năng khống chế lực lượng cộng với thân pháp quỷ dị khó lường có thể tiên đoán trước những bộ vị sắp bị công kích. Hạ Ngôn có làm cho các bộ vị sắp bị công kích làm ra phản ứng rất nhanh, làm cho người ta có cảm giác hắn không hề làm ra động tác né tránh công kích của địch nhân.
Có thân pháp vi diệu như vậy hiển nhiên là do thực lực tăng lên trên diện rộng.
Nói cách khác hai người thực lực tương đương nhau nhưng một người có thân pháp vi diệu hơn. Nếu hai người đối chiến tất nhiên là người có thân pháp cao siêu hơn tất nhiên thắng lợi, hơn nữa có thể dễ dàng dành phần thắng mà không gặp nhiều nguy hiểm.
Lưu trưởng lão sắc mặt cũng dần trở lên ngưng trọng.
Ban đầu tưởng rằng có thể nhẹ nhàng chiến thắng. Bây giờ xem ra kết quả khó nói trước.
Mặc dù nhìn bên ngoài, Lưu Khải vẫn đang chiếm thượng phong, nhưng hắn ngay cả vạt áo của Hạ Ngôn cũng chưa chạm tới. Mặc dù đã cố gắng thi triển vũ kỹ tấn công một lúc lâu rồi nhưng cũng không mang lại bất cứ một hiệu quả gì.
Bây giờ Lưu Khải tiêu hao nội lực vượt quá xa Hạ Ngôn. Hắn công kích liên tục với lực lượng rất lớn. Hơn nữa sử dụng động tác nhiều hơn Hạ Ngôn rất nhiều, nhưng đều là vô ích.
" Ghê tởm, chỉ biết trốn tránh! Hạ Ngôn ngươi có dám đỡ một kiếm của ta!" Lưu Khải dường như đã có chút không tỉnh táo.
Công kích rất nhiều nhưng không mang lại hiệu quả gì, làm cho lửa giận trong lòng hắn không ngừng bốc lên. Mặc dù kiếm ảnh dã dày đặc, nhưng hơi thở đã có chút rối loạn, hô hấp cũng tăng mạnh.
Biến hoá nhỏ này, Hạ Ngôn đương nhiên rõ ràng.
Bộ kiếm kỹ này hắn cũng sắp thi triển xong rồi. Hạ Ngôn chân trái xảo diệu nâng lên. Thân ảnh chợt nhanh chợt chậm, phiêu dật không ngừng, mặc dù kiếm quang phong tỏa bốn phía nhưng không thể chạm tới thâm thể hắn.
" Lưu công tử, yên tâm chớ nóng vội." Hạ Ngôn sau khi tránh thoát một kiếm hung hãn, cười nói.
Lưu Khải nghe được Hạ Ngôn còn có thể cười cợt, càng thêm phẫn nộ, cắn mạnh răng một cái, quần áo xa hoa quý phái trên người bay lồng lộng, bàn tay có thể thấy rõ nổi gân xanh như những con giun, hai mắt tỏa lệ quang hung ác.
"Hả!"
Lưu Khải bỗng hét lớn một tiếng, toàn thân cũng bộc phát lực lượng đáng sợ phóng ra, kiếm ảnh cũng nhanh hơn vài phần.
" Hạ Ngôn, ngươi có việc gì không?" Hạ Tử Hân lau lau nước mắt, nàng lúc này đã tiến tới rất gần Hạ Ngôn, thanh âm vui sướng khanh khách cười nói.
Với nhãn lực của Hạ Tử Hân cùng mấy vị trưởng lão không thể nhìn ra hành động cuối cùng của Hạ Ngôn. Nhưng Hạ Phi Long thì khác, lúc này cũng không phải lúc để hỏi Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn qua mọi người một lượt, cười đối với Hạ Phi Long. Rồi lại chuyển qua nhìn Hạ Tử Hân nói:" Ta không sao, vị Lưu công tử mặc dù thực lực không kém nhưng muốn đả thương ta là điều không thể. "
Hạ Ngôn cũng không phải là nói khoác, với thực lực hiện nay của Lưu Khải điều đó là hoàn toàn không thể.
"Uh. Ta biết ngươi nhất định thắng hắn!" Hạ Tử Hân vui mừng nói.
"Hạ Ngôn ca, huynh vừa rồi hình như cũng chưa dùng tới vũ kỹ a! Ngay cả trường kiếm cũng chưa tuốt ra khỏi vỏ." Hạ Lưu ánh mắt sáng ngời kích động nói.
Từ đầu tới cuối, Hạ Ngôn chưa hề rút kiếm, cuối cùng chỉ dùng một trảo và một cái búng tay.
"Ha ha, không cần!" Hạ Ngôn lắc đầu nói với Hạ Lưu.
Lưu Khải được hai tên thiếu gia Lưu gia dìu đến bên cạnh Lưu trưởng lão, mặt cúi xuống, thần sắc kiêu ngạo khinh bỉ lúc đầu đã hoàn toàn biến mất.
"Lưu Khải, ngươi không sao chứ?" Lưu trưởng lão thấp giọng hỏi.
Lưu Khải khẽ lắc đầu cũng không nói tiếng nào.
"Tộc trưởng, thanh trường kiếm này của Lưu công tử phẩm chất rất tốt. Sợ rằng không hề rẻ chút nào. Như ta lại không cần thận đã bẻ gãy, vậy. Hạ Gia chúng ta phải bồi thường cho Lưu công tử mới đựợc." Hạ Ngôn chỉ thanh kiếm trên mặt đất, ánh mắt trịnh trọng nói với Hạ Phi Long.
Hạ Phi Long cười ha hả nói: "Đương nhiên, đương nhiên."
"Không cần, không cần!" Lưu trưởng lão vội vàng chuyển sang thái độ cung kính nói, thái độ bây giờ sovới trước đó đúng là cách xa vạn dặm. Sau đó quay sang nhìn Hạ Ngôn nói tiếp, "Hiệp nghị hợp tác kia. Cứ theo ý tộc trưởng mà làm a!"
"Hảo! Hy vọng hai nhà Hạ gia và Lưu gia sẽ hợp tác một cách sảng khoái, sau này sẽ còn nhiều hơn cơ hội hợp tác." Hạ Phi Long hướng Lưu trưởng lão ôm quyền cao giọng nói.
Lưu trưởng lão đồng dạng khiêm cung đáp lại.