Linh La Giới
Chương 275 :
Ngày đăng: 20:31 19/04/20
Rời Đại sảnh Dong Binh, nhân viên công tác trung niên kia liền dẫn Hạ Ngôn đi tới thành Tây.
Cùng cảm thấy Hạ Ngôn cùng không khó ở chung, cho nên tên nhân viên công tác này cũng dần nói nhiều lên. Biết được Hạ Ngôn lần đầu tiên tới thành Hoa Thanh này, nhân viên công tác này liền ưỡn ngực, bắt đầu nói một ít cố sự danh nhân thành Hoa Thanh.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Hạ Ngôn biết hắn tên Thượng Phú Quý.
- Tiên sinh! Mấy dong binh ngài cần tìm đều là bằng hữu của ngài sao? Thượng Phú Quý ánh mắt lóe lên. do dự hỏi.
Vừa rồi hắn đã muốn hỏi vấn đề này, chẳng qua lo lắng Hạ Ngôn tức giận mình hỏi nhiều quá. Tuy nhiên sau một hồi càng quen thuộc với Hạ Ngôn, lá gan Thượng Phú Quý cũng lớn thêm không ít.
Hạ Ngôn nói:
- Bọn họ là bằng hữu của ta!
Thượng Phú Quý nghe vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Có thể cùng dong binh tứ cấp kết giao bằng hữu, đó đúng là một phần vinh quang lớn mà ở thành Hoa Thanh, bình thường người có quan hệ với dong binh tứ cấp, đều là nhân vật thượng tầng.
Thượng Phú Quý từ khi sinh ra đến ba mươi lăm tuổi, vẫn đều sinh hoạt ở thành Hoa Thanh, đối với một mảnh khu thành Tây cũng tương đối hiểu biết. Ở nơi đó, đều là những người tương đối bần cùng.
Mà bằng hữu của vị dong binh tứ cấp trẻ tuổi này, lại cư ngụ ở khu nhà cũ thành Tây. Thượng Phú Quý tận đáy lòng hâm mộ những người kia có được bằng hữu như Hạ Ngôn, hơn nữa Hạ Ngôn còn tự mình tới thành Hoa Thanh tìm kiếm bọn họ, còn ở Đại sảnh Dong Binh đợi hai ngày. Thượng Phú Quý công tác ở Đại sảnh Dong Binh gần hai mươi năm, hiểu biết đối với tình hình dong binh thành Hoa Thanh này rất sâu. Dong binh ở thành Tây, thực lực cùng không mạnh.
- Tiên sinh! Phía trước là khu nhà viết trên tư liệu đăng ký, bằng hữu của ngài nếu không làm nhiệm vụ mạo hiểm, như vậv hẳn ở ngay trong đó. Ta đi gọi cửa cho ngài.
Trên mặt Thượng Phú Quý mang vẻ cười lấy lòng, khom lưng nói.
Hạ Ngôn quét nhìn một khu nhà cũ cách đó không xa, gật đầu. Khu nhà này hẳn xây dựng mẩy chục năm trước, đến bây giờ vẫn chưa từng tân trang lại, thoạt nhìn có chút cũ nát.
Thượng Phú Quý được Hạ Ngôn cho phép, nhanh chóng bước lên, dùng sức gõ lên cửa.
Hạ Ngôn cũng đi theo Thượng Phú Quý, đứng trước cửa sân.
-Hả?
Qua một lúc, Thượng Phú Quý nhướng mày.
Trong viện, hình như không có tiếng động gì, lẽ nào không có người?
Trong lòng Hạ Ngôn cùng thầm than, có thể lúc này không nhìn thấy mấy người Bạch Hoa rồi.
"Lần này không thấy được mấy người Bạch Hoa, phải chờ lần sau vậy. " Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.
Hạ Ngôn nhìn đèn lồng cách đó không xa, nhắc chân xoay người rời đi.
- Tiên sinh! Lần sau ngài tới thành Hoa Thanh, cứ tới tìm ta dẫn dường. Ta rất quen thuộc thành Hoa Thanh này!
Thượng Phú Quý kêu to ở sau lưng Hạ Ngôn.
***
-Lộc tiên sinh! Van cầu ngài, cho ta vay thêm một chút dược liệu đi.
Hạ Ngôn vừa chia tay Thượng Phú Quý không lâu, chuyển sang một con đường tương đối sáng sủa. Người đi trên con đường này tương đối nhiều, trên đường cũng thật phồn hoa.
Lúc Hạ Ngôn đi qua một tiệm bán thuốc, đột nhiên trong cửa hàng đi ra một cô gái áo trắng, cô gái này dường như bị người bên trong đẩy ra, miệng vẫn còn đang nài nỉ.
- Bạch Nhị à, ta mở cửa hàng cùng không dễ. Cô biết thời gian này cô đã thiếu dược liệu ba kim tệ rồi. Nếu như tiếp tục như vậy cửa hàng của ta cùng phải đóng cửa mất. Bạch Nhị, cô là ta nhìn lớn lên từ nhỏ, nhưng mà bây giờ.
Đứng ở của hiệu thuốc, là một gã Dược Tề Sư, trên mặt mang theo vẻ ưu sầu.
- Cô cũng biết, thê tử của ta. ôi!
Lộc tiên sinh này lại thờ dài một tiếng, vẻ mặt bắt đắc dĩ:
- Cho thiếu nhiều dược liệu như vậy, nàng ta đã muốn lột da ta xuống. Ta thấy, Bạch Nhị a, cô nên nghĩ biện pháp đi nơi khác, ta thật là bất lực mà!
- Lão già kia! Còn không mau lăn vào cho ta!
Một tiếng rống to truyền ra từ trong tiệm thuốc. Hạ Ngôn đứng ở cách đó không xa cũng sợ không nhẹ. Vừa này Lộc tiên sinh cùng Bạch Nhị đối thoại hắn đều nghe được. Lộc tiên sinh này là người sợ vợ. Vừa nãy rống to hắn chính là tức phụ cường hãn của lão.
Một tiếng rống này làm Lộc tiên sinh cả người run run, vội vàng lắc đầu với Bạch Nhị. Sau đó bước nhanh trở vào.
- Lão già kia! Có phải thấy diện mạo tiểu hồ ly tinh xinh đẹp, ngươi liền động tâm tư? Cần thận ta lột bộ da già của ngươi!
Bên trong tiếp tục truyền ra tiếng mắng.
Bạch Nhị đứng ở trước cửa hàng, vẻ mặt khổ sở, hai tay nắm lại chà xát, sau đó mới như gánh nặng ngàn cân xoay người lại. Hạ Ngôn, đã đứng phía sau nàng không tới hai thước.
Hạ Ngôn vốn không ôm hy vọng, thế nhưng lại ở nơi này đụng phải Bạch Nhị, trong lòng tự nhiên vui mừng. Hắn vừa nghe Bạch Nhị nói chuyện với Lộc tiên sinh, tuy nhiên chỉ nhìn một bóng lưng tương đối quen thuộc. Hạ Ngôn thật không dám tiến lên xác nhận. Chờ Bạch Nhị xoay người, lúc này mới ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, xác định đây chính là Bạch Nhị, muội muội của Bạch Hoa mà mình quen biết.