Linh La Giới
Chương 276 :
Ngày đăng: 20:31 19/04/20
Trong lòng nặng nề làm Bạch Nhị bước đi cùng không ngẩng đâu, mà chỉ nhìn xuống chân mình.
Lúc này trong lòng nàng đang rất lo lắng, muốn làm thế nào mới có được dược liệu phối chế dược phẩm.
Bạch Nhị cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình, vô thức nghiêng người tránh qua. Tuy nhiên, một cánh tay lại vươn ra chặn nàng lại.
-Hả?
Bạch Nhị vừa ngước mắt lên, nhìn về phía người cản đường mình. -Là. Hạ Ngôn?
Bạch Nhị nhìn thấy khuôn mặt Hạ Ngôn, hô hấp thoáng cái ngừng lại. Từ sau khi chia tay ở Tội Ác Sâm Lâm, đã qua mấy tháng. Trong thời gian này, mỗi khi Bạch Nhị nghĩ lại, cũng thường xuyên nhớ tới Hạ Ngôn. Chỉ là từ sau lần chia tay đó cũng không gặp lại Hạ Ngôn nữa, rất nhiều lần Bạch Nhị đều thở dài, nghĩ rằng có khả năng cả đời cũng sẽ không gặp lại Hạ Ngôn
Mà hiện giờ, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình đang nằm mơ, đây không phải là sự thật.
Trong nhất thời, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình đang nằm mơ tất cả không phải là sự thật.
Qua một hồi lâu, Bạch Nhị mới che miệng nhỏ của mình, tỉnh lại từ trong khiếp sợ, mừng rỡ nhìn Hạ Ngôn. Trên mặt Hạ Ngôn vẫn mỉm cười nhìn Bạch Nhị.
- Bạch Nhị! Ta xuất hiện rất bất ngờ sao? Hạ Ngôn cười nói.
Kỳ thật Hạ Ngôn cũng có chút bất ngờ, ngay lúc mình chuẩn bị rời thành Hoa Thanh, lại ở trên con đường này không hẹn mà gặp được Bạch Nhị. Duyên phận, có đôi khi thật sự không nói rõ. Có lúc, một ít trùng hợp bất ngờ thật sự tồn tại.
- Hạ Ngôn! Thật là huynh?
Bạch Nhị lại hỏi như xác nhận, trong ánh mắt chớp động quang mang vui sướng. Thất vọng không mua được dược liệu dược phẩm vừa rồi, cùng tạm thời hóa thành hư ảo.
- Đương nhiên là huynh!
Hạ Ngôn gật đầu, chỉ vào người mình:
- Lần này huynh đi từ thành Tử Nguyệt tới thành Càn Khôn, vừa lúc đi ngang qua thành Hoa Thanh, nhớ tới các người cố ý tới xem có thể gặp được không. Huynh đi Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, nhưng vẫn không thấy các người xuất hiện. Sau đó lại hỏi nhân viên công tác nơi đó, biết được sân viện các người ở trước kia. Chỉ là.
Hạ Ngôn nhớ tới khu nhà đã bán đi, liền dừng lời, chuyển giọng nói:
- Huynh cho rằng lúc này không thể gặp được các người nữa, thế nhưng không ngờ ở nơi này lại gặp muội. Vừa nghe giọng nói đã thấy quen thuộc, chẳng qua chỉ nhìn thấy bóng lưng huynh còn không dám nhận, sợ không phải muội.
Hạ Ngôn cũng có chút than thờ.
-A?
Bạch Nhị nghe Hạ Ngôn nói xong những lời này, không khỏi há miệng nhỏ.
Dù sao, phu phụ Lộc Hữu Tài đều là người thường.
- Bạch Nhị, còn có vị Hạ Ngôn tiên sinh này, ta. ta lập tức chuẩn bị dược liệu các ngài cần. Các ngài chờ chốc lát.
Lộc Hữu Tài thật vất vả kéo bà vợ mình ra sau lưng, thở hồng hộc nói với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.
Vừa nghe lời này, nữ nhân béo kia lập tức bạo phát, một cái phi thân trực tiếp đè Lộc Hữu Tài nằm úp sấp xuống đất.
- Đừng náo loạn nữa, tiền này đủ mua dược tài rồi chứ?
Hạ Ngôn sắc mặt âm trầm, hắn bị nữ nhân này nháo tới phiền.
Loại đàn bà đanh đá này, thật không muốn thấy.
- Tiểu yêu tinh, lão nương bảo ngươi.
Nữ nhân béo này còn đang kêu la, vốn muốn nói cút, thế nhưng khi Hạ Ngôn lấy ra một xấp kim phiếu ánh vàng rực rỡ, giọng bà ta lập tức im bặt. Chẳng qua con mắt còn mở to hơn khi nãy, hận không thể trừng cả tròng mắt ra ngoài.
Bạch Nhị cũng giật mình nhìn Hạ Ngôn lấy ra một xấp kim phiếu. Nàng cách Hạ Ngôn tương đối gần, thấy rõ kim phiếu trong tay Hạ Ngôn, đều có con số một vạn.
Tuy rằng trước khi Hạ Ngôn rời thành Tử Nguyệt, đã để đa số kim phiếu ở trong hành trang, tuy nhiên trong vạt áo vẫn để số lẻ mười vạn kim phiếu.
Không khó tưởng tượng, người thường nhìn thấy một món tiền khổng lồ như thế sẽ có phản ứng thế nào.
Nữ nhân béo kia biểu tình lập tức chuyển đổi còn nhanh hơn lật sách, trên mặt béo lập tức đắp đầy tươi cười, bộ dáng hung hãn muốn ăn thịt người vừa nãy liền hoàn toàn biến mất.
- Ai da! Hóa ra là khách mua dược liệu, mời vào trong, mời vào trong!
Nữ nhân béo kia lắc lắc eo như thùng phuy nói với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.
Lúc nói, còn cố ý vươn người tới nhìn hạn mức kim phiếu trong tay Hạ Ngôn.
Kim phiếu này, cũng chia làm những mức một trăm, năm trăm, một ngàn, một vạn.
Đến khi bà ta thấy chữ số một vạn trên kim phiếu, miệng lập tức càng thêm khó khép lại.
Lộc Hữu Tài vừa này bị ép bẹp trên mặt đất, lúc này mới há miệng thờ dốc đứng lên, thấy Hạ Ngôn cầm kim phiếu trong tay, bà vợ mình vẻ mặt tươi cười, hận không thể lập tức xông lên bóp chết bà vợ chỉ biết phá hoại này, thế nhưng lại không dám, chỉ có thể khập khiễng tiếp tục bắt chuyện với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.