Linh La Giới

Chương 426 : Một tháng

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Tuy rằng Hạ Ngôn có Thần khí nhưng hiện giờ lại không thể lấy ra sử dụng công khai. Bằng thực lực trước mắt của hắn nếu mạo muội sử dụng Thần khí đối địch nói không chừng sẽ chọc phải tồn tại đáng sợ hơn nữa. Ngay cả Thánh Hoàng, Hạ Ngôn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm. Thánh Hoàng sở dĩ bồi dưỡng hắn cũng là vì sớm ngày có thể đi chủ thế giới mà thôi.

 

Nghe Thánh Hoàng nói muốn giúp mình rèn Thần Hi Kiếm thành Thần khí, Hạ Ngôn đương nhiên vui. Thần Hi Kiếm trở thành Thần khí, Hạ Ngôn sẽ không cần cố ý che dấu, thời điểm đối địch trực tiếp xuất ra sử dụng, cũng không cần lo lắng điều gì.

 

- Đa tạ Thánh Hoàng đại nhân!

 

Hạ Ngôn vội kích động nói lời cảm tạ. Kỳ thật Hạ Ngôn lúc này rất muốn hỏi Thánh Hoàng một ít về chuyện tình chủ thế giới, còn trận chiến bốn ngàn năm trước nữa. Tuy nhiên xem ý tứ Thánh Hoàng dường như là không chuẩn bị nói nhiều cùng Hạ Ngôn như vậy. Hạ Ngôn lo lắng nếu là mình hỏi quá nhiều, sẽ khiến cho Thánh Hoàng phản cảm, chỉ đành áp chế tò mò trong lòng.

 

- Hạ Ngôn, ngươi quay về thu thập một chút, hai ngày sau ta mang ngươi đi Khu vực Mê Loạn!

 

Thánh Hoàng xoay người, đưa lưng về phía Hạ Ngôn nói.

 

Hạ Ngôn hơi sửng sốt. Hắn không nghĩ tới, nhanh như vậy Thánh Hoàng đã muốn dẫn hắn đi Tội Ác Sâm Lâm, Khu vực Mê Loạn.

 

"Trong kho báu Thánh Hoàng, bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp còn chưa lấy đến tay, nếu ta đi Khu vực Mê Loạn thì bao giờ mới có thể lấy bộ phận tâm pháp thứ hai? Không được, Linh La tâm pháp với ta quá quan trọng, ta cần phải lấy Linh La tâm pháp trước, nếu không ta sẽ không an tâm." Hạ Ngôn cau mày, trong lòng lập tức suy nghĩ.

 

- Thánh Hoàng đại nhân, vãn bối muốn ở lại Thiên Cung thêm một tháng!

 

Chân mày Hạ Ngôn rất nhanh đã giãn ra, cúi đầu nói.

 

- À? Vì sao?

 

Thánh Hoàng quay người lại, nhìn Hạ Ngôn đang khom người, kinh ngạc hỏi.

 

- Hiện tại vãn bối đã bước vào bình cảnh của Linh Tông trung kỳ, thậm chí vãn bối còn cảm giác được sắp đột phá, cho nên vãn bối muốn chờ đột phá đến cảnh giới Linh Tông hậu kỳ rồi mới đi Khu vực Mê Loạn. Đến lúc ấy thì năng lực tự bảo vệ của vãn bối cũng lớn hơn vài phần.

 

Hạ Ngôn nhanh chóng suy nghĩ, liền nghĩ ra được một lý do thoái thác.

 

Hắn cũng không sao nói là vì cửu cấp bảo vật trong kho báu Thánh Hoàng, càng không thể nói ra là vì bản Linh La tâm pháp kia. Mà nói sắp sửa đột phá cũng hợp tình hợp lý, Thánh Hoàng sẽ không hoài nghi nhiều.

 
 

Một cô gái khác nhẹ giọng hỏi, cô gái này đúng là người đã từng cùng xuất hiện ở thành Tử Nguyệt với Hạ Ngôn, Viên San. Hạ Ngôn có được Thần Thạch cũng là từ mẫu thân Viên San, Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt, Mục Nguyệt tặng cho. Lúc trước Mục Nguyệt từng thỉnh cầu Hạ Ngôn đáp ứng chiếu cố Viên San.

 

- Tiểu thư, Bội Nhi ở bên cạnh người đã suốt tám năm.

 

Trên gương mặt nhuộm phấn hồng của Bội Nhi hiện lên nước mắt, không quá rõ ràng mục đích hỏi của Viên San.

 

- Tám năm thực là một thời gian dài. Bội Nhi, từ hôm nay muội hãy rời đây đi, ta cho muội một ít tiền, cũng đủ chi phí cho muội sau này. Tuy nhiên lúc muội rời đi phải tuyệt đối cẩn thận, trên thế giới này thực ra có rất nhiều người xấu.

 

Giọng nói của Viên San rất nhẹ.

 

Viên San vốn có tính cách rất hoạt bát, lúc này lại ngồi trên bàn đá không nhúc nhích, ngay cả biểu tình cũng không có, trong ánh mắt cũng không có bao nhiêu tình cảm, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

 

- Tiểu thư!

 

Bội Nhi nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

 

- Tiểu thư, người phải đuổi Bội Nhi đi sao? Bội Nhi ở bên cạnh người hầu hạ tám năm, nhưng tiểu thư chưa bao giờ đối đãi với Bội Nhi như hạ nhân. Người vẫn coi Bội Nhi là tỷ muội tốt. Tiểu thư đối Bội Nhi thật là tốt, trong lòng Bội Nhi so với ai khác đều rõ ràng. Tiểu thư hiện tại phải đuổi Bội Nhi đi, Bội Nhi không dám không đi, tuy nhiên Bội Nhi chỉ cần rời khỏi đại môn này sẽ không còn cơ hội sống.

 

Lúc này, trên khuôn mặt nhu nhược của Bội Nhi không ngờ lộ ra một cỗ bi thương quyết liệt.

 

- Muội.

 

Viên San rốt cục cũng động dung, đôi mắt đẹp nhìn về phía Bội Nhi, lông mi thật dài khẽ động, tiếp theo lại u oán than một tiếng.

 

- Sao muội phải khổ vậy chứ, nơi này chúng ta cũng không còn chịu nổi được nữa. Những người đó không biết sẽ làm gì chúng ta đây.