Linh La Giới
Chương 427 : Mục Nguyệt mất tích
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
Trong viện, những cánh hoa nguyệt đường nhẹ buông rơi, đáp xuống mặt bàn đá.
- Tiểu thư, không bằng chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi? Cam Mạc kia là người xấu, hắn nói cho người ba ngày để suy nghĩ, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, chỉ sợ rất nhanh thôi hắn sẽ tới.
Bội Nhi bộ đáng gấp gáp, ánh mắt nhìn nhìn cánh cửa ngoài viện, đôi môi anh đào mấp máy, đồn đập nói.
- Lúc mẫu thân còn đây, bọn họ đều là bộ dạng cung kính. Hiện tại mẫu thân mấy tháng không có âm tín, bọn họ liền.
Ngón tay trắng nõn, tinh tế của Viên San gắt gao nắm chặt, đột nhiên cắn răng nói:
- Bội Nhi, ta sẽ không đi, ta đã viết thư gửi cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chắc chắn sẽ tới. Trước khi mẫu thân đi đã nói với ta, nếu người không thể trở về, nếu có người khi dễ ta thì để cho ta viết thư cho Hạ Ngôn, để cho Hạ Ngôn đến thành Tử Nguyệt. Mẫu thân nói cho ta biết, Hạ Ngôn tu luyện trên Thánh Sơn. Bội Nhi, muội nói Hạ Ngôn có tới không?
Viên San lúc nói tới Hạ Ngôn, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện chút ánh sáng.
- Sẽ tới, Hạ Ngôn côngtử chắc chắn sẽ tới. Tiểu thư, muội cũng cùng chờ Hạ Ngôn công tử với tiểu thư!
Bội Nhi lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh lau lau nước mắt, miệng cười tươi.
Nửa năm trước, Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt Mục Nguyệt đột nhiên rời đi, chẳng biết đi đâu. Sáu tháng này người Thánh Điện luôn luôn tìm nơi ở của Mục Nguyệt nhưng thủy chung không tìm được chút tin tức nào. Điện chủ Thánh Điện có chức trách quan trọng, thời gian dài không có tin tức gì, chức vị Điện chủ không có khả năng để không.
Cho nên, một số người có thế lực lớn trong mười hai Chấp sự Thánh Điện liền bắt đầu hoạt động, muốn trở thành tân Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt. Mấy người này thực lực tương đương, ai cũng không phục ai. Trong Thánh thành họ đều có một chút quan hệ nhân mạch, hiện tại luôn luôn hoạt động trong Thánh thành, hy vọng được vài thế lực trong Thánh thành ủng hộ.
Mà Viên San đã không có mẫu thân Mục Nguyệt bảo hộ, hiện tại vài cái thế lực thành Tử Nguyệt tự nhiên không hề đặt thiếu nữ Viên San này vào trong mắt, thậm chí bắt đầu khi dễ Viên San. Mẫu thân Mục Nguyệt của Viên San tuy rằng lợi hại, nhưng Viên San lại là một nữ tử bình thường không hề biết võ kỹ.
Ngôi nhà hiện tại Viên San đang ở coi như là tài sản Thánh Điện. Mục Nguyệt mất tích, mấy Chấp sự bản địa thành Tử Nguyệt liền nổi lên chủ ý với ngôi nhà này.
Trong các Chấp sự bản địa có một gã chấp sự tên là Cam Lục, hắn có một đứa con gọi là Cam Mạc. Từ mấy năm trước khi Cam Mạc gặp qua Viên San một lần liền nhớ mãi không quên, rất muốn được âu yếm nàng, chỉ bất đắc dĩ là mẫu thân của Viên San lại là Mục Nguyệt, Điện chủ Thánh Điện. Dù Cam Lục có lớn gan hơn cũng không dám dính vào. Nhưng hiện tại Mục Nguyệt mất tích, chính là hợp ý Cam Mạc. Trước đó không lâu sau khi xác định Mục Nguyệt thật sự mất tích, Cam Mạc cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, bắt đầu vươn bàn tay quỷ dữ về phía Viên San.
Viên San đương nhiên không đáp ứng, sau vài lần đóng cửa không tiếp, Cam Mạc cuối cùng cũng lộ ra tướng mạo vốn có, dùng sức mạnh ép buộc Viên San.
- Ha ha ha ha.
Đúng lúc này, một tiếng cười chấn động không khí từ bên ngoài truyền vào.
Viên San và Bội Nhi vội vàng chuyển mắt nhìn về phía sân ngoài, mấy đạo thân ảnh tiến vào tầm mắt, cầm đầu là một người, đúng là Cam Mạc, đứa con của Chấp sự Cam Lục. Cam gia ở thành Tử Nguyệt cũng là một trong những gia tộc lớn nhất, thế lực thật lớn.
- Tiểu thư, không tốt, tên bại hoại kia đến rồi!
Bội Nhi đứng bật dậy, chắn Viên San sau lưng, ánh mắt trợn tròn, hung dữ nhìn về phía cánh cửa. Dường như nàng muốn bảo vệ Viên San. Nhưng thân mình nàng cũng chỉ là người bình thường. Những họ vệ sau lưng Cam Mạc chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết nàng, nàng bảo vệ Viên San hiển nhiên không có hiệu quả gì.
Viên San nhìn Cam Mạc đang dần đi tới, cũng chậm rãi đứng dậy, cắn răng.
- Viên San kia dường như cũng không muốn nương thân cho ngươi, ngươi muốn dùng sức với cô ta sao?
Cam Lục lại hỏi.
- Tiểu tiện nhân kia, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, con đương nhiên phải cho cô ta biết thủ đoạn của con.
Cam Mạc tức giận nói, nữ nhân mà hắn muốn còn chưa có ai chưa lấy được tới tay. Viên San càng không theo, hắn càng là lửa giận bộc phát.
- Chuyện này không ổn.
Cam Lục đứng dậy, lắc đầu.
- Nếu là người bình thường thì ta cũng lười quản nhiều vậy, nữ nhân thôi. Nhưng Viên San này lại khác.
- Có gì khác? Phụ thân, chẳng lẽ Mục Nguyệt kia còn chưa có chết?
Cam Mạc hơi kinh hãi, nghi hoặc hỏi.
- Không phải Mục Nguyệt vẫn chưa có tin tức gì, khả năng còn sống không lớn. Nếu cô ta còn sống thì không thể nào nửa năm còn chưa về thành Tử Nguyệt, lại càng không thể bỏ mặc con gái.
Cam Lục chậm rãi nói.
- Tuy nhiên, một năm trước Mục Nguyệt đã từng phó thác cho một người giúp chiếu cố Viên San.
- Người nào?
Cam Mạc vừa nghe không phải tin tức về Mục Nguyệt thì thả lỏng, chỉ cần không phải Mục Nguyệt, người khác hắn không quan tâm. Bằng địa vị của Cam gia trong thành Tử Nguyệt còn có người nào dám đối địch?
- Người này gọi là Hạ Ngôn, một năm trước đã náo động Hội giao lưu Học viện, thực lực không tầm thường! Hơn nữa hắn là đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp Liễu Vân, bối cảnh không nhỏ. Một năm trước trong yến hội của Mục Nguyệt, ta từng gặp qua hắn. Hắn đã chính miệng đáp ứng sẽ chiếu cố Viên San. Ý của ta ngươi có hiểu không?
Cam Lục đảo mắt, trầm giọng nói.
- Phụ thân, người cũng quá cẩn thận rồi, kẻ gọi là Hạ Ngôn kia giờ ở chỗ nào? Chỉ sợ sớm đã quên mất Viên San rồi? Hừ, Viên San này bất kể thế nào con cũng phải lấy được đến tay.
Cam Mạc cười lạnh, không thèm để ý.
- Lại nói, dù hắn đã biết, lại tới thành Tử Nguyệt thì thế nào? Cam gia ta còn sợ hắn sao?