Linh La Giới

Chương 94 : Bích Thuỷ Chi Tâm

Ngày đăng: 20:29 19/04/20


Sau một tràng chém giết kinh thiên động địa, bên trong thung lũng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh lúc đầu! Con linh thú kia đã hoàn toàn biến mất!

 

Trong lòng Hạ Ngôn thật lâu sau vẫn không thể hồi phục lại được. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến một trận chiến cường đại như thế! Một người, một linh thú này đã đạt tới một thực lực cường đại mà Hạ Ngôn chưa từng gặp qua.

 

"Vù!"

 

Hạ Ngôn trốn sau một khối đá lớn một lúc, đột nhiên cảm giác được trước mặt có một bóng người chớp động, mang theo một tiếng xé gió rất nhỏ.

 

- Ồ!?

 

Hạ Ngôn xoay chuyển mắt, trong lòng hoảng hốt!

 

Bởi vì trên tảng đá lớn trước mặt hắn, hắc y nhân kia đã đứng ở đó! Hắc y nhân này phát hiện ra Hạ Ngôn! Khoảng cách vài trăm thước, Hạ Ngôn căn bản là không thể cảm giác ra chút động tĩnh gì, hắc y nhân đó đã tới trước mặt Hạ Ngôn rồi! Tốc độ của người này quả là cực kỳ khủng bố. Nếu người này muốn đánh Hạ Ngôn thì chắc chắn Hạ Ngôn đã là người chết, căn bản không có chút lực hoàn thủ nào!

 

Tốc độ của Hạ Ngôn trước đây vẫn luôn là một thứ để hắn kiêu ngạo. Khi còn ở thành Ngọc Thuỷ, thân pháp và tốc độ của hắn cũng khiến nhiều Linh sư phải ngạc nhiên thán phục. Nhưng hiện tại trước mặt lão nhân này thì chênh lệch của hai người giống như của một đứa nhỏ và người trưởng thành vậy!

 

Ánh mắt nhìn lại, Hạ Ngôn giờ mới thấy được rõ ràng khuôn mặt của hắc y nhân này. Đây là một lão già thoạt nhìn chừng sáu bảy mươi tuổi. Tuy nhiên đôi mắt của lão già này lại tản mát ra một cỗ quang mang kỳ lạ, khiến cho người ta cảm giác lão còn rất trẻ, sức sống tràn ra xung quanh! Ánh mắt lão rất sáng, bộ râu trên cằm cũng đã hơi trắng, quần áo trên người cũng thuộc loại xa hoa đắt tiền!

 

Lúc này, Hạ Ngôn ngai cả thở lớn cũng không dám, vẫn không chút nhúc nhích, kinh ngạc nhìn lão già này!

 

- Người trẻ tuổi! Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám một mình tiến vào Mê Vụ Sơn Cốc này!

 

Đột nhiên lão già mở miệng nói chuyện, thanh âm rất âm trầm. Tuy nhiên lại không có chút hàm ý nào là không vui cả.

 

- Ta tới tìm Tỳ Bà Thảo!

 

Thân hình Hạ Ngôn chấn động, thành thật nói.

 

Nghe được lão già nói chuyện, trong lòng Hạ Ngôn cũng thầm thở phào một hơi!

 

- Tỳ Bà Thảo? A! Trong Mê Vụ Sơn Cốc này quả thật có Tỳ Bà Thảo sinh trưởng. Nhưng trong này tràn ngập sương mù, ngươi làm sao có thể tìm được? Người trẻ tuổi, không ngờ vận khí của ngươi cũng không tồi, không ngờ vào được rất xa!

 

Ánh mắt lão già chợt loé lên, đầu tiên là nhíu nhíu mày nói. Sau đó trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười. Ngón tay lão khẽ động, sương trắng bốn phía đang dần tụ lại lại lần nữa mạnh mẽ tán về bốn phía.

 

Hạ Ngôn than nhẹ nói:

 

- Ta rất cần Tỳ Bà Thảo nên cho dù khó tìm được, ta cũng phải tới đây thử thời vận!

 

Trước khi tới nơi này, Hạ Ngôn cũng không biết tình cảnh của Mê Vụ Sơn Cốc là như thế. Mê Vụ Sơn Cốc này dường như thật lâu rồi chưa có dong binh nào tiến vào.

 

- Ha ha! Vận khí của ngươi quả là không tồi! Nếu không phải là ta cũng trùng hợp tiến vào Mê Vụ Sơn Cốc, đánh nhau với con Bạch Thạch Hổ kia thì chỉ sợ lúc này ngươi đã sớm bị Bạch Thạch Hổ kia giết chết!

 

Lão già nhìn nhìn Hạ Ngôn, thờ ơ nói.

 

Hạ Ngôn nghe thế lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Nghe ý tứ của lão già thì con linh thú kia chính là Bạch Thạch Hổ! Mà Bạch Thạch Hổ vẫn chiếm cứ Mê Vụ Sơn Cốc này, coi như đây là lãnh địa của mình. Nếu có nhân loại tiến vào lãnh địa của linh thú thì quả thực có thể lọt vào công kích trí mạng!

 

Trong lòng Hạ Ngôn thở phào một hơi thật dài! Đây đúng là vận khí tốt!

 

- Tuy nhiên ta cũng muốn cảm ơn ngươi! Nếu không phải ngươi đột nhiên đi tới, có lẽ ta cũng không thể dọa cho con Bạch Thạch Hổ kia sợ mà chạy mất!

 
 

Lão già nhìn Hạ Ngôn gật đầu nói:

 

- Đúng vậy, Bích Thuỷ Thạch này được ta vô ý phát hiện ba mươi năm trước đây. Khi ta đang vui mừng muốn lấy đi Bích Thuỷ Chi Tâm thì con Bạch Thạch Hổ kia không ngờ xuất hiện. Chính vì nguyên nhân này mà ta phải trì hoãn suốt ba mươi năm qua! Người trẻ tuổi! Hôm nay nhờ có ngươi xuất hiện nên mới giúp ta được như ý nguyện! Bằng không có lẽ ta lại lần nữa vô công mà quay về!

 

Khi nói chuyện, tinh quang trong mắt lão già lấp loé, làn da trên mặt cũng hơi rung rung. Đột nhiên ánh mắt lão già hơi ngưng trọng, đột nhiên hai quyền tung ra, lực lượng bàng bạc như một dòng nước mãnh liệt, ầm ầm theo hai nắm tay phụt ra!

 

Một lực lượng không thể ngăn cản trực tiếp đánh lên Bích Thuỷ Thạch.

 

Ầm!

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vụn bắn ra tung toé. Khối Bích Thuỷ Thạch bị phân thành hai nửa!

 

Bên trong khối đá này lộ ra mấy khoả vật chất màu xanh lục hình tròn. Trên mặt những thứ màu xanh lục này không ngờ loé lên một tầng quang hoa khiến người ta kinh ngạc!

 

- Đây là Bích Thuỷ Chi Tâm!?

 

Hạ Ngôn trừng mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thán phục. Hắn hít sâu một hơi rồi lên tiếng hỏi.

 

Loại bảo vật cấp truyền thuyết này Hạ Ngôn cũng chưa từng gặp qua!

 

Ở Đại Lục Long Chi, người có thể gặp qua loại khoáng thạch đặc thù này chỉ sợ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Cho dù là Đường chủ Thánh đường, Điện chủ Thánh điện chỉ sợ cũng không có cơ hội nhìn thấy chứ không phải nói là có được loại bảo vật vô giá này!

 

Nếu nói không muốn có loại bảo vật này thì tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Hạ Ngôn cũng không ngoại lệ, cũng muốn có thứ này! Nhưng nếu muốn từ trong tay lão nhân này cướp đi Bích Thuỷ Chi Tâm là chuyện tuyệt không có khả năng. Lão già chỉ cần một ngón tay cũng có thể lập tức đánh chết Hạ Ngôn!

 

Sau cơn khiếp sợ, đôi môi Hạ Ngôn rung rung một chút, trong lòng lại không ngừng rung động.

 

- Ha ha! Không tệ! Tổng cộng dựng dục ra ba khối Bích Thuỷ Chi Tâm! Người trẻ tuổi! Ngươi lấy một khối đi!

 

Ánh mắt lão già nhìn về phía Hạ Ngôn, chậm rãi nói.

 

Nghe được những lời này, thần tình Hạ Ngôn lại sửng sốt!

 

Đổi lại bất cứ người nào chỉ sợ cũng khó có thể tin được. Bảo vật như thế không ngờ lại lấy ra tặng người? Kỳ thật nếu lão già này trực tiếp lấy đi Bích Thuỷ Chi Tâm thì Hạ Ngôn cũng sẽ không có chút bất mãn nào! Dù sao bảo vật này là do đối phương đánh lui được linh thú Bạch Thạch Hổ mà đạt được, gần như không có chút liên quan gì đến Hạ Ngôn.

 

Vô duyên vô cớ tặng bảo vật như thế cho mình, lão già này.

 

Hạ Ngôn suy nghĩ, không tự chủ được chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già có gương mặt hiền lành này.

 

- Sao thế? Ngươi không cần thì ta có thể lấy hết vậy!

 

Ánh mắt lão già trợn tròn, lộ ra bộ dáng kinh ngạc!

 

- Không không.

 

Hạ Ngôn kêu lớn một tiếng, sau đó phi thân lên, lập tức lấy một khối Bích Thuỷ Chi Tâm ôm vào trong ngực.

 

"Quản lão có ý gì hay không! Trước cứ cầm lấy Bích Thuỷ Chi Tâm rồi nói sau. " Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ! Hơn nữa cường giả như thế chẳng lẽ còn muốn mình giúp lão điều gì?! Cho dù là có thì Hạ Ngôn cũng sẽ hết sức đi làm vì báu vật vô giá này!