Linh La Giới

Chương 95 : Đường về

Ngày đăng: 20:29 19/04/20


Bích Thủy Chi Tâm nặng lạ thường, tuy rằng ngoại hình cũng không lớn lắm, nhưng vừa cứng vừa nặng hơn sắt thép nhiều. hơn nữa mặt ngoài bóng loáng, vừa cầm trên tay, liền rõ ràng có cảm giác hơi lạnh lạnh.

 

Lão già hơi nheo hai mắt, trên mặt mang theo ý cười nhìn Hạ Ngôn nói:

 

- Người trẻ tuổi, có lẽ tương lai chúng ta còn có thể gặp lại. Cứ vậy đi! Giờ ta cũng nên đi rồi.

 

Vừa nói lão già vừa phất tay một cái, hai khối Bích Thủy Chi Tâm kia không ngờ tự dưng bay vào tay lão. Trong nháy mắt này Hạ Ngôn cảm giác được trên cánh tay lão già cùng Bích Thủy Chi Tâm tràn ngập một lực lượng nhu hòa. Đúng vậy lực lượng này nâng Bích Thủy Chi Tâm lên hút vào tay lão.

 

"Không ngờ có thể vận dụng lực lượng đến mức độ như thế".

 

Hạ Ngôn hít một hơi thật sâu, các loại ý niệm không ngừng tuôn ra trong đầu hắn. Nghe lão già vừa nói xong, hắn lập tức gật đầu nói:

 

- Vạn phần cảm tạ ân đức của tiên sinh!

 

Kỳ thật trong lòng Hạ Ngôn vẫn còn trăm mối tơ vò, lão già này giúp hắn tìm được Tỳ Bà Thảo, lại đưa tặng hắn Bích Thủy Chi Tâm, nhưng không ngờ cứ như vậy liền rời đi? Chẳng lẽ thật sự không có mục đích nào khác?

 

Nhìn Bích Thủy Chi Tâm trong tay, Hạ Ngôn vẫn còn có phần không thể tin tưởng đây là thật sự, trong ánh mắt hắn đầy vẻ mơ hồ.

 

Kỳ trân khoáng thạch trong truyền thuyết cứ như vậy rơi vào tay mình! Bích Thủy Chi Tâm này rèn thành binh khí, tuyệt đối có thể nói là lợi khí thần binh! Mà Hạ Ngôn đúng lúc thiếu một thanh vũ khí như vậy. Tuy nhiên, tài sản không nên để lộ ra, Hạ Ngôn cũng biết trước khi chưa đủ thực lực để bảo hộ kỳ trân, tốt nhất không nên phơi bày bảo vật ra trước mặt người khác.

 

- Ha ha! Như thế nào? Ta nhìn ánh mắt ngươi dường như có vẻ mê hoặc nha? Tiểu tử! Ta nói với ngươi, kỳ thật một khối Bích Thủy Chi Tâm này cũng đủ tạo ra một thanh binh khí, ta cũng chỉ cần một khối mà thôi. Nếu nơi này có ba khối, ngươi và ta có thể gặp nhau ở trong Mê Vụ Sơn Cốc cũng là duyên phận, hơn nữa Bạch Thạch Hổ kia sở dĩ bị sợ quá chạy mất mặc kệ thế nào cũng là có một phần công lao của ngươi. Ngươi lấy một khối, cũng là điều thích hợp.

 

Lão già chớp chớp ánh mắt, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, rồi sau đó biến mất trong màn sương trắng.

 

- Ha ha! hẹn gặp lại người trẻ tuổi!

 

Tiếng nói của Lão già không ngừng quanh quẩn trong Mê Vụ sơn cốc. Mà Hạ Ngôn tập trung ánh mắt nhìn chung quanh cũng đã không thể nhìn thấy bóng dáng của lão già.

 

Sau khi bình phục lại chấn động trong lòng, Hạ Ngôn thu Bích Thủy Chi Tâm vào bao đồ sau lưng, bởi vì không gian trong bao có hạn, Hạ Ngôn lại lấy ra tất cả những sách tranh kỳ trân, sách tranh lúc này đối với Hạ Ngôn đã vô dụng. Hạ Ngôn tiện tay đặt trên một tảng đá lớn.

 

Nhìn lại bên trong thung lũng càng ngày càng dày đặc sương mù trắng, Hạ Ngôn bắt đầu di động bước chân.

 

Tốc độ đi ra khỏi cốc tuy rằng nhanh hơn rất nhiều so với đi vào, nhưng Hạ Ngôn vẫn không dám khinh thường sơ suất. Trong cốc này không chỉ có riêng Bạch Thạch Hổ kia đã bị dọa hoảng sợ chạy mất, mà còn có rất nhiều độc trùng độc xà, nói không chừng có lẽ còn có dã thú khác nữa.

 

Theo địa hình dần dần lên cao, Hạ Ngôn cách ngoài cửa cốc cũng càng ngày càng gần.

 

Dọc theo đường đi, Hạ Ngôn nghe được một vài tiếng di động của côn trùng rắn rít, tuy nhiên cũng không có bị công kích.

 

Bên trong thung lũng dường như cũng không có dã thú cỡ lớn.

 

Suy nghĩ một lát Hạ Ngôn cũng liền thoải mái. Nếu Mê Vụ Sơn Cốc là địa bàn Bạch Thạch Hổ, nghĩ rằng các dã thú khác cũng là không dám xuất hiện ở địa phương này. Nói cách khác linh thú đều có địa bàn thế lực riêng. Tại trong địa bàn này dã thú khác không dám tùy tiện tiến vào. Đương nhiên một số loài bò sát là ngoại lệ.

 

"Vù!"

 

Hạ Ngôn vừa bước hai chân ra khỏi màn sương mù, lão nhân Thánh Hoàng lại xuất hiện.

 

Chuyện xảy ra bên trong thung lũng, lão nhân Thánh Hoàng đương nhiên thấy rõ toàn bộ.

 

- Ồ!

 

Hạ Ngôn dừng chân lại, nhìn về phía lão nhân Thánh Hoàng.

 

Lần này tiến vào Mê Vụ sơn cốc, nếu không phải vận khí tốt gặp được có cường giả đang kịch đấu với Bạch Thạch Hổ, vậy hậu quả thực khó mà nói. Nhìn thấy Bạch Thạch Hổ triển hiện ra thực lực, Hạ Ngôn cảm thấy chính mình chỉ sợ ngay một trảo cũng không chống đỡ được.

 

Mảnh vụn nham thạch văng tung tóe lúc đó cũng không phải là đậu hủ! Lúc này còn sống từ trong Mê Vụ sơn cốc đi ra, Hạ Ngôn thực sự có một loại cảm giác vừa mới sống sót trong biển lửa, nhất là sau khi chứng kiến thực lực của một người một linh thú, tầm nhìn của Hạ Ngôn trở nên càng thêm rộng lớn hơn.

 

- Bích Thủy Chi Tâm là thứ tốt.
- Đúng vậy! Kim Giác lang, thực lực phi thường mạnh, ta có thể giết chết Kim Giác Lang, cũng là nhờ vận khí tốt. Bằng không, dựa vào thực lực của ta hiện tại thật đúng là tất khó giết chết Kim Giác Lang Vương.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, nói. Lúc ấy Hạ Ngôn đánh chết Kim Giác Lang, quả thật có một phần nhờ may mắn. Thực lực của Kim Giác Lang vương, trừ phi là Linh sư mới có nắm chắc tuyệt đối đánh chết được nó.

 

- Vậy kim giác của Kim Giác Lang vương đâu? Kim giác là tài liệu luyện chế đan dược rất trân quý.

 

Hạ Tử Hân xoay chuyển ánh mắt, theo lời kể của Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân cũng cảm xúc hồi hộp từng hồi. Đến thời điểm Hạ Ngôn kể đến cảnh giết chết Kim Giác Lang, Hạ Tử Hân hưng phấn nhảy dựng lên, rồi tiếp đó lại hỏi có lấy được sừng con Kim Giác về hay không.

 

Hạ Ngôn mỉm cười:

 

- Đương nhiên lấy được, ha ha! Tiểu Thanh, giúp ta lấy cái sừng màu vàng trong bao kia ra đây.

 

Hạ Ngôn quay sang nói với Tiểu Thanh.

 

Tiểu Thanh dạ một tiếng, liền nhẹ nhàng đi vào phòng Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn cũng không có kể lại chuyện ở trong Mê Vụ Sơn Cốc cho Hạ Tử Hân biết. Không phải hắn không tin Hạ Tử Hân, nhưng mà chuyện này quan hệ trọng đại, Hạ Ngôn cảm thấy tốt hơn là đừng cho nhiều người biết càng tốt.

 

Lập tức có thể tấn công cảnh giới Linh sư, nếu như bị người khác biết, còn không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu chuyện phiền toái không cần thiết. Hiện tại, Hạ Ngôn chỉ muốn an tâm tu luyện, sớm ngày thành tựu cảnh giới Tiên Thiên.

 

Hạ Tử Hân chỉ ở lại chơi trong tiểu viện của Hạ Ngôn hơn một canh giờ, sau khi nhìn thấy kim giác nàng ngạc nhiên thán phục một hồi liền rời khỏi tiểu viện, nàng còn có việc phải làm.

 

Sau khi Hạ Tử Hân rời khỏi, Hạ Ngôn lập tức liền lấy ra các loại dược liệu cất trong ngăn tủ cùng Tỳ Bà Thảo trong bao đồ, sau đó hắn dặn Tiểu Thanh không cho bất cứ người nào vào quấy rầy hắn. Tiếp theo hắn vội vàng vào phòng bếp. Trong bếp có các loại công cụ nghiền nát dược liệu, phối chế dược phẩm cần các loại công cụ nghiền nát này.

 

Mới vừa tiến vào phòng bếp, lão nhân Thánh Hoàng liền từ trong chiếc nhẫn hiện ra, trên người phát ra vầng sáng mờ nhạt, trên mặt lão mang theo vẻ tươi cười.

 

- Hạ Ngôn! Hiện tại dược liệu đã chuẩn bị xong! Muốn phối chế dược phẩm sao?

 

Lão nhân Thánh Hoàng đi qua lại trong phòng bếp, biểu tình cổ quái, hờ hững nói.

 

Hạ Ngôn lúc này đã chuẩn bị tốt các loại công cụ cùng tài liệu ở trong phòng bếp, tự nhiên là muốn phối chế dược phẩm, Thánh Hoàng lão nhân hỏi như vậy, ý cũng không phải là muốn trêu chọc Hạ Ngôn một chút.

 

Hạ Ngôn nhìn chằm chằm lão nhân Thánh Hoàng, bất đắc dĩ nói:

 

- Thánh Hoàng gia gia! Ngài hãy dạy con cách phối chế loại dược phẩm tấn công cảnh giới Linh sư này đi.

 

Khi nói câu này, Hạ Ngôn bày ra một bộ dáng tha thiết khẩn cầu.

 

Kỳ thật nói đến lão nhân Thánh Hoàng là lão tổ tông của Hạ gia, đúng phải xem như là tằng tằng tổ tổ của Hạ Ngôn.

 

- Ha ha ha! Tốt, tốt lắm!

 

Lão nhân Thánh Hoàng cười ha hả, hiển nhiên thấy Hạ Ngôn đổi cách xưng hô lão rất vừa lòng, vuốt vuốt chòm râu, trong ánh mắt chớp động hào quang.

 

- Trải qua chuyến lịch lãm Tội Ác Sâm Lâm vừa rồi, ngươi cũng tới thời điểm tấn công cảnh giới Linh sư rồi. Tuy rằng lịch lãm không lâu, nhưng trải qua mấy lần chiến đấu kinh tâm động phách, mà còn chứng kiến thực lực của cường giả Linh tông, bất kể là kinh nghiệm, hay là tầm nhìn đều có tăng lên không ít. Ừ! Tiếp theo người phải nghiêm khắc dựa theo đúng như lời ta nói từng bước phối chế linh dịch.

 

Khi nói tới đây lão nhân Thánh Hoàng trở nên vô cùng nghiêm túc, kỳ thật Hạ Ngôn cảm thấy rằng: cũng chỉ có lúc này lão nhân mới hiển lộ ra khí phách của Thánh Hoàng. Tuy rằng thân thể chỉ là linh hồn, nhưng cái loại oai nghiêm này cũng không phải người bình thường có thể có được.

 

Theo vẻ mặt biến hóa của lão nhân Thánh Hoàng, Hạ Ngôn cũng ngưng trọng hẳn lên. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào dược liệu cùng các loại công cụ nghiền nát trước mặt.

 

- Phối chế dược phẩm tuy rằng không có đòi hỏi hà khắc giống như luyện đan, tuy nhiên muốn phối chế dược phẩm đạt tới hiệu lực cao nhất, cũng không thể có chút sơ suất nào.

 

- Hạ Ngôn! Bẻ gãy cây La Xuân Mai kia.